Ms.Nga thân mến,
Buổi học cuối cùng của em với cô cùng các bạn lớp Grammar Use G26 đã kết thúc.Khóa học đã mang cho em nhiều kỉ niệm buồn vui lẫn lộn.
Em vẫn còn nhớ rõ cảm xúc khi em đăng kí khóa học.Thực sự em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi học ngữ pháp. Không phải vì không muốn học mà vì hơi tốn kém. Em đã nghĩ mình sẽ tự học, chỉ xin bố mẹ tiền đi học TOEIC hay cái gì đó có thể phục vụ cho công việc sau này.Nhưng mọi chuyện đã thay đổi khi em kết thúc kỳ thi giai đoạn 1 ở trường (Trường em mỗi học kỳ chia làm hai giai đoạn, một năm thi 4 lần).Đó là khoảng đầu tháng 10, thi xong em cảm thấy thật tồi tệ. Thế là em đăng kí học tiếng anh. Tiếng anh, em yêu nó. Em ước gì mình không phải học trên lớp và chỉ phải đi học tiếng anh thôi. Em muốn đi học để được quan tâm, có niềm vui, cảm hứng trong học tập giống như khóa phát âm của em. Em có thể đăng kí học toeic nhưng em lại chọn ngữ pháp. Vì nếu học toeic là phải thi, mà trình độ của em nếu sau 27 buổi học mà thi chắc điểm cũng không cao.
Ấn tượng đầu tiên của em khi đến lớp là cô. Em đã xem rất nhiều ảnh của cô trước khi đi học, nhưng thực sự trông cô xinh hơn trong ảnh rất nhiều. Ngày đầu đi học, cô phát giáo trình. Trông quyển sách vừa dầy, vừa to. Những buổi học đầu tiên trôi qua và em cảm thấy rất thú vị. Cô có giọng nói rất nhẹ nhàng, em còn tưởng cô là người Hà Nội gốc cơ. Cô ân cần, nhiệt tình, thân thiện và cách dạy cũng rất khác so với những gì em được học trước đây. Giáo trình rất dễ hiểu, loigic, hệ thống. Nói chung mọi thứ đều rất tuyệt, em không mong đợi gì hơn.
Nhưng kết quả thi của giai đoạn 1 đã ảnh hưởng lớn đến tâm lí của em. Đây là học kỳ cuối cùng của đời sinh viên. Đa số đều là môn chuyên ngành. Em không muốn điểm quá thấp. Em muốn giai đoạn 2 sẽ cứu vớt một phần bi đát của giai đoạn 1. Em đã từng nghĩ nếu sắp xếp thời gian hợp lí thì em sẽ làm tốt nhiều việc một lúc. Em đã thử nhưng không thành công. Thế là em phải xác định các nhiệm vụ ưu tiên theo thứ tự từ cao xuống thấp. Em đã chọn học ở lớp là ưu tiên số 1, tiếng anh xếp sau. Tiếng anh có thể tự ôn tập lại để bổ sung kiến thức nhưng bảng điểm sẽ theo em suốt thời gian xin việc sau này và không đổi được. Ở lớp tiếng anh thỉnh thoảng lại có bài kiểm tra và em liên tiếp phải nộp phạt. Em cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi với cô. Nhưng em chấp nhận như thế. Em tự nhủ sẽ cố gắng học và thi tốt ở trường, kết thúc tháng 12 sẽ có nhiều thời gian rảnh em sẽ tự ôn lại sau. Em sẽ cho cô thấy sức mạnh của em sau khi thi xong ở trường.
Mọi chuyện không như dự kiến của em. Chị em muốn thi cao học, nhưng cái trường đó thật là lạ. Nếu thi thì sẽ phải thi toán và kinh tế học, nhưng nếu không phải là sinh viên trường đó thì lại phải đi học bổ sung kiến thức nhiều môn khác. Tất cả các môn học bổ sung đều học buổi tối, phải thi được trên 5 điểm và nếu nghỉ nhiều sẽ không được thi. Chị em hàng ngày phải đi làm ở quê, không thể tối nào cũng lên đây đi học được. Lịch học là từ thứ 2 đến thứ 6,và chiều thứ 7. Thế là tối nào em cũng đi học hộ chị em, và đó cũng là lí do thứ 7 lúc nào em cũng xin cô chuyển xuống học lúc 5 giờ. Có nhiều hôm đi học tiếng anh, lúc em đến lớp học cho chị thì đã điểm danh mất rồi. Trong khoảng thời gian đó, bác em phát hiện có bệnh phải nhập viện nhưng mới đầu chỉ làm các xét nghiệm bình thường nên bác có thể tự đi lại, chăm lo ăn uống cho mình. Đồng thời,cũng trong thời gian ấy, vài buổi em phải đi học hướng dẫn thực tập ở trường, làm báo cáo thực tế, lập kế hoạch cá nhân trong thời gian thực tập, thỉnh thoảng vào bệnh viện với bác. Nói chung là không bận lắm nên em có thời gian học tiếng anh và kết quả bài kiểm tra tiếp theo có khá hơn 1 chút.
Thật không may, bác em bị ung thư. Suốt tuần vừa qua, bác phải nằm viện truyền hóa chất. Việc hóa chất độc vào người cộng thêm với việc không ăn được mấy đã khiến bác em ngày càng trở nên mệt mỏi, đau đớn. Bác cấn có người chăm sóc. Nhưng nhà bác chỉ có 3 ngưởi, bác trai cũng không được khỏe, anh em hàng ngày phải đi học thế là hầu như cả ngày lẫn đêm lúc nào em cũng ở trong bệnh viện. Ban ngày em có thể học. Nhưng việc này, việc khác, người ra vào và mọi người nói chuyện trong phòng khiến em không thể tập trung học được. Chiều tối đi học cho chị em, lúc em về đến bệnh viện thì cũng đã gần 9 giờ.Lúc này mọi người chuẩn bị đi ngủ. Em có thể ra ngoài hành lang học cho sáng nhưng em không làm thế. Một phần cũng vì em sợ bác em nhìn thấy sẽ thương, lo lắng cho em, phần khác vì chính em. Em ngại người qua lại, lạnh, và em muốn ở trong phòng lỡ may có việc cần bác em có thể gọi. Và em đã không học được nhiều lắm.
Em muốn xin lỗi cô. Hôm qua, buổi học cuối cùng, em đã để điện thoại kêu trong giờ, không làm đầy đủ bài tập khi đi học, và kiểm tra không cao. Em rất buồn. Em buồn vì không được đi học nữa. Em buồn vì không nhận thấy nhiều sự tiến bộ của em so với đầu khóa học. Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Đơn giản chỉ vì em đã không ôn tập kỹ. Em tự hỏi em đã học như thế nào, cách học của em ra sao, sắp xếp thời gian công việc hiệu quả chưa? Nếu thời gian quay lại,em có thể làm gì khác để mọi chuyện tốt đẹp hơn không? Có lẽ, vấn đề lớn nhất của em lúc này là học cách làm việc tập trung, sáng tạo, hiệu quả, và xếp thời gian hợp lí.
Em cảm ơn cô vì đã ân cần, nhiệt tình dạy bảo chúng em trong suốt thời gian qua. Em chúc cô và tất cả những người cô yêu quí mạnh khỏe, hạnh phúc,may mắn, thành công.
Cô đã nghe câu này chưa? "Người hạnh phúc nhất trên thế giới là người mang nhiều hạnh phúc đến cho người khác nhất" . Em đọc câu này trong quyển SGK tiếng anh cấp 2. Nó đã gây ấn tượng mạnh với em, không thể quên được và em cũng rất thích câu này.
Cô đã mang hạnh phúc đến cho em. Em rất vui khi được học cô. Em sẽ thường xuyên xem lại phần ngữ pháp cô dạy để có thể nắm bắt tối đa nội dung của nó và áp dụng nó.
Em có điều này muốn nói với cô. Sau một thời gian ở bệnh viện, em mới nhận thấy sức khỏe là thứ vô cùng quí giá. Nhiều khi trời lạnh nhưng em thấy cô mặc rất phong phanh. Có thể cô không lạnh nhưng cô cũng nên giữ ấm cho cơ thể, chú ý tới sức khỏe nhiều hơn nữa.
À, cô ơi, hôm qua lớp mình liên hoan em đã mượn mũ bảo hiểm của cô. Lúc ấy, Trang gọi nhưng cô không nghe máy. Em xin lỗi vì đã tự nhiên quá mức.
Một lần nữa, em cảm ơn cô vì cô là cô giáo của em.