Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình
20/11 - Ngày nhà giáo Việt Nam, khi mà không khí đang lan tràn trên khắp báo, đài, mạng.. càng khiến lòng tôi bồi hồi, rạo rực nhớ về khoảng thời gian 25 buổi được học cô - 1 một cô giáo vô cùng đáng kính của tôi và những thành viên đáng mến lớp..
12 năm là học sinh với 4 năm sinh viên đại học, tôi đã từng học không ít người thầy, người cô. Mỗi người đều để lại trong tôi những ấn tượng khó phai, những kỉ niệm sâu sắc hay hơn hết là những bài học quí báu, những tri thức vô giá mà tôi không thể nào quên..
Nhưng có lẽ, đối với tôi, cô mới là người truyền cho tôi động lực, truyền cho tôi niềm đam mê học Tiếng Anh, người cho tôi hiểu giá trị của những cố gắng, người thổi hồn vào bài học cuộc sống bằng câu chuyện của cô, người mở ra một trang sách mới trong cuộc đời tôi giúp tôi mạnh mẽ bước đi trên con đường tương lai phía trước, chính là cô - cô giáo có cái tên rất đẹp - cô Đoàn Anh Nga .
Trước tiên phải nói gần 9 năm học Tiếng Anh nhưng với tôi học môn này như là "tra tấn", nó thật sự rất "khó nuốt". Tôi không thích tiếng Anh nên cảm thấy mệt mỏi khi học và học chỉ vì chống đối, kiểu như phong trào, ai cũng giống mình lại thiên về học lệch nên tôi không để ý tới nó lắm.
Rồi 2 năm đầu đại học, tôi bắt đầu chính thức học tiếng Anh nhưng không đam mê, không phương pháp nên trình độ vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Mặc dù tôi cũng đã học nhiều trung tâm: nào là lớp ngữ âm, giao tiếp, luyện dịch... nhưng cái quan trọng nhất tôi chưa có..đó là đam mê. Đến với trung tâm Hoangtoeic như một cái duyên do bạn bè giới thiệu và được gặp cô lại càng là điều may mắn trong sự nghiệp theo đuổi tiếng Anh nói riêng và theo đuổi ước mơ cuộc đời tôi nói chung. Chỉ có 25 buổi học ngắn ngủi, mỗi buổi học vẻn vẹn 2 tiếng nhưng cái tôi thu được nhiều hơn cả kiến thức về tiếng Anh...
Cô giáo tôi, với cái dáng mảnh khảnh, cô nhỏ nhắn, trẻ trung tới mức buổi học đầu tiên tôi nghĩ cô mới ra trường. Cô có nước da ngăm ngăm, mái tóc dài uốn xoăn được cô buông xõa, cô đeo ba lô đi dạy rất cá tính chứ không cầu kỳ túi xách như những người khác. Ấn tượng ngay với giọng nói tiếng Anh truyền cảm, lưu loát, tôi thần tượng cô ngay từ buổi ban đầu.
Cô là người nhiệt tình với phương pháp giảng dạy độc đáo, dễ hiểu,gây hứng thú, giọng cô lôi cuốn và những bài học tiếng Anh đã đi vào tiềm thức tôi từ đó, học cái môn ngoại ngữ này không còn là " bài toán khó" với tôi nữa. Học cô phải thật sự chăm chỉ bởi hình phạt cô đưa ra không phải " dễ nuốt", thật ra cũng áp lực lắm đấy..
Nhưng có lẽ điều mà tôi cảm nhận sâu sắc nhất là cô " truyền lửa" cho một tâm hồn đang chất chứa nỗi mất mát lớn của tôi. Tôi - một cô gái tuổi 21 vừa trưởng thành, có cuộc sống khá đơn giản, luôn được bao bọc trong vòng tay của bố mẹ, nếu không muốn nói là hoàn toàn ỷ lại vào gia đình. Nhưng rồi một biến cố lớn ập đến gia đình tôi, một cơn giông tố, một cú sốc lớn dội mạnh vào tâm hồn yếu đuối. Bố đột nhiên mất, tôi thấy mất cân bằng, mất phương hướng sống, thấy hụt hẫng và đau khổ vô cùng, cả gia đình tôi thì hoang mang trước nỗi mất mát ấy.. Tôi từ đó mà trở nên kiệm lời hơn, sống nội tâm hơn, mất ngủ nhiều hơn, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn. Đã vậy, mẹ và em trai tôi ở nhà lại bị nhiều phiền phức bủa vây. Một mình trên Hà Nội, tôi không yên tâm về mọi thứ, thấy không an toàn, thấy mệt mỏi, lạc lõng, nước mắt lúc nào cũng chực trào ra...
Rồi buổi học hôm ấy khi cô đang say sưa giảng bài, tôi thất thần nhìn vào sách mà không có chút tâm trạng nào chú ý, tôi có quá nhiều nỗi lo mà không sao tìm được lối thoát. Cô hỏi tôi, tôi không trả lời được, dĩ nhiên nhận hình phạt và cuối giờ cô kêu tôi ở lại. Khi mọi người về hết, trong phòng ToeicB201 chỉ còn 2 cô trò, cô nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mếm, ánh mắt ấy có lẽ không bao giờ tôi quên, cô hỏi:" Vân Anh có chuyện gì hở em ?", tôi ngập ngùng nói : " Em đang buồn chuyện gia đình cô ạ..". Tôi là người sống nội tâm , thậm chí bạn bè xung quanh cũng ít người hiểu được hoàn cảnh gia đình tôi, nhưng trong giây phút thấy mình yếu đuối tôi mong muốn nhận được sự cảm thông hơn là lòng thương hại, cô chạm vào vết thương lòng ấy, tôi ngập ngừng kể cô nghe mọi chuyện, xong cô từ tốn:" Thật ra cô hiểu tâm trạng hiện tại của em vì cô cũng rơi vào hoàn cảnh như em vậy.." Tôi ngỡ ngàng và ngân ngấn nước mắt, có lẽ như thấu hiểu được sự đồng cảm, người ta càng dễ mở lòng hơn thì phải, tôi hỏi lại: "Thật thế hở cô?'," Ừ, gia đình cô cũng vậy, cô có một người anh trai nữa nhưng mình là con gái nên chu đáo và quan tâm đến mẹ hơn, em cần phải mạnh mẽ để bảo vệ mẹ , cuộc sống là vậy đấy, mình phải biết cách chấp nhận và vượt qua em à". Tôi ghi nhớ từng lời cô dạy, tôi phải mạnh mẽ, phải lạc quan để mẹ có thể yên tâm về tôi, tôi cứ sống mãi trong quá khứ chỉ khiến tôi bi quan hơn , lại ảnh hưởng tới sức khỏe và kết quả học tập. Cô nói tiếp: " Vậy nên Vân Anh giờ phải cố gắng học tập, nhất là tiếng anh vì tiếng anh rất quan trọng để sau này đi xin việc, có như vậy bố em mới yên tâm, mẹ em mới tự hào về em được chứ". Cô tôi là vậy đó, gần gũi, giản dị trong từng lời nói, cử chỉ nên khiến tôi không kiêng dè mà thoải mái tâm sự.
Cô quan tâm hỏi:" Vân Anh có chuyện gì cứ chia sẻ với cô nhé mà kỳ vừa rồi kết quả học tập trên trường cao không em?", " Dạ kỳ rồi em được loại giỏi cô ạ, em muốn lấy tiền thưởng làm gì cho mẹ lắm cô ạ, nhưng mẹ em không cho, mẹ bảo cứ mua sắm gì cho bản thân, mẹ em không cần gì cả". Cô khuyên: " Mẹ bao giờ cũng suy nghĩ và hi sinh cho con cái vậy đó, nhưng em có thể mua tặng mẹ một món quà , mẹ chắc chắn sẽ rất vui, đây là tiền thưởng của em nên nó ý nghĩa hơn nhiều em à, và nhớ cố gắng học tập tốt nhé". Cũng muộn nên 2 cô trò tôi chỉ nói chuyện một lúc rồi còn về, thật sự khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đã để lại cho tôi rất nhiều suy nghĩ.. đồng thời cũng giúp tôi gần gũi với cô hơn.
Khi một khoảng thời gian dài không hiểu mình đang nghĩ gì, không biết mình nên làm gì, lúc nào cũng hứơng về quá khứ mà đau khổ, cứ thấy không an toàn, nhìn con đường phía trước không có bố chở che mà thấy sợ hãi, tương lai mịt mờ, rồi còn cuộc sống của mẹ, của em trai tôi sẽ ra sao... Những suy nghĩ tiêu cực cứ hiển hiện và những nỗi lo cứ khắc khoải trong lòng. Vậy nên khi nghe được những lời khuyên chân thành ấy như tiếp thêm cho tôi động lực để chấp nhận và vượt qua tất cả, tôi sẽ mạnh mẽ bước đi trên con đường mình đã chọn, tôi sẽ cố gắng vì tôi và những người thân yêu của tôi, tôi đã tìm thấy niềm tin trong từng khoảnh khắc của cuộc sống. Ngày hôm sau, tôi đã mua tặng mẹ tôi một món quà nho nhỏ với tấm thiệp:" Tặng mẹ thân yêu của con, con sẽ mạnh mẽ và cố gắng để mẹ luôn yên tâm về con mẹ nhé! "
Vâng đó là cô giáo dạy toeic của tôi, nhớ về cô giản dị trong chiếc áo khoác màu vàng, cô đeo cặp kính cận, với mái tóc ngang vai và chiếc ba lô đã cũ, chiếc ba lô có lẽ đã theo cô tới lớp giảng dạy bao nhiêu thế hệ học sinh. Cô giáo với bài giảng cuốn hút, bổ ích, giọng nói dịu dàng, nhưng khi nói tiếng anh thì to, ro ràng,và lưu loát. Cô giáo vẫn nhiệt tình giảng dạy, chỉ bảo tận tình cho mỗi học sinh dù ngoài giờ học. Cô giáo với những lời khuyên sâu sắc, những chia sẻ chân thành nhất. Ở cô toát lên một tinh thần mạnh mẽ, một sự cố gắng không ngừng nghỉ, và khiến những người bên cạnh cô có thể lấy lại cân bằng của cuộc sống.
Cô lưu lại trong tiềm thức của tôi nhẹ nhàng và dung dị vậy đó, nếu không có những lời động viên ấy tôi không chắc mình còn chìm đắm trong quá khứ mà bỏ quên hiện tại tới bao giờ? Cô đã giúp tôi hoàn thành tốt khóa học của trung tâm cũng như vượt lên cái bóng của chính mình để nhìn về tương lai mà sống thật tốt, cô truyền cho tôi đam mê học ngoại ngữ, cô giúp tôi thêm động lực để cố gắng học tập, và để còn " bảo vệ mẹ". " Thật sự em cám ơn cô nhiều ạ"
Những buổi học sau đó, khi những áp lực cuộc sống, những lo toan đời thường tôi đều vứt bỏ, và háo hức, mong chờ mỗi tối thứ 3 và thứ 6 hàng tuần để được học cô. Rồi cũng từ đó, tôi quyết tâm lấy cô làm tấm gương chinh phục tiếng Anh. Tôi tự hứa với cô: " Cô ơi, mục tiêu toeic của em không còn là 700+ như buổi đầu tiên cô hỏi em nữa , em sẽ cố gắng đạt 800+ cô ạ !"
Trước thềm những ngày 20/11, hình ảnh cô càng hiện hữu trong tôi, bài học cuộc sống ấy là giá trị to lớn cho tâm hồn mà tôi học được từ cô, và nó sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời này với hình ảnh người thầy mộc mạc, bình dị nhất. Thật sự trung tâm Hoangology nơi có cô Đoàn Anh Nga đang giảng dạy, nơi ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn nhiều, nơi đã TRUYỀN ĐAM MÊ VÀ TRUYỀN LỬA cho tôi. Xin gửi lời tri ân sâu sắc nhất tời toàn thể thầy cô đáng kính đang miệt mải, nhiệt huyết thực hiện nhiệm vụ trồng người tại trung tâm và đặc biệt là cô giáo Đoàn Anh Nga thân yêu..!!! Chúc trung tâm ngày càng đào tạo ra lớp lớp những thế hệ học trò ưu tú nhất, giỏi giang nhất.