Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình

Bạn đang truy cập như là khách vãng lai. Click để đăng nhập

Tab chính

Bạn đang ở đây

BDT16 - Học sinh cô Ba giấu tên - FMBT2016

Năm tôi hai mươi sáu tuổi, ngồi với một bạn cũ nhiều năm không gặp bên vài chai bia Sài Gòn nhạt, cô ấy hỏi mấy năm tới có dự định gì chưa? Còn nhớ lời hứa của chúng mình không?

Ngẫm một hồi, mơ hồ, khu phố Tây sầm uất giữa Sài Gòn hoa lệ vốn đã đông dường như càng tấp nập hơn, ánh đèn xanh hắt ra từ các quán pub, ở đâu đó đang phát lên tiếng hát não nề của Lana del Rey với Summer Sadness, tiếng người ồn ào và lố nhố “Không, tớ quên và từ bỏ rồi”.

Năm tôi mười tám tuổi, năm cuối cấp lớp mười hai, thời điểm mà người ta hay nói là năm học đau đớn nhất trong đời học sinh, đó là những ngày chết mê chết mệt hàng đống đề chồng chất, đầu óc quay cuồng vì những con số vô tri, chúng tôi vẫn hàng ngày lụi cụi với ước mơ cánh cổng đại học trước mặt. Bạn hay nói với tôi “Chúng mình cùng nhau đi Phần Lan đi, tớ sẽ học Kinh tế, cậu học Luật, chúng ta sẽ cùng thống trị thế giới này”, “Ừ, cứ mơ đi, chả ai đánh thuế đâu”- Tôi cười và cũng không ngần ngại ngoắc tay như một lời “hẹn ước” của tuổi học sinh.

Và rồi tôi học đại học ở Hà Nội.

Năm hai mươi ba tuổi, vừa bước chân ra khỏi cổng trường đại học, tôi loay hoay tìm lối đi cho mình. Khấp khởi vì được tự do, làm chủ cuộc sống, nhưng niềm vui đó sớm bị thay thế bằng nỗi lo lắng về công việc, về đồng lương ít ỏi, về tất cả những vấn đề khác – vấn đề của mọi đứa mới ra trường. Sau hai, ba năm thay đổi công việc, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, tôi buông mình vào dòng xoáy tập nập của công việc, của cuộc sống lúc nào không hay.

Trong một lần đi công tác, ở Sài Gòn, len chặt người cùng bụi…Tôi gặp lại cô ấy, cô ấy trở về sau khi kết thúc khóa học Kinh tế ở Phần Lan và đã vào Nam sinh sống, làm việc. Chúng tôi gặp nhau cũng khá bất ngờ và chớp nhoáng.

Trên máy bay trở về Hà Nội, tôi miên man suy nghĩ rất nhiều về lời hứa năm xưa, lời hứa mà tôi khi ấy chỉ nghĩ là lời nói cho vui, thoáng qua của tuổi nông nổi và bồng bột.

****

Một tháng sau, tôi đăng ký một lớp phát âm Tiếng Anh, ở một trung tâm Anh ngữ. Tôi tự nghĩ việc đó sẽ giúp cuộc sống của tôi sẽ có thêm màu sắc và bớt tẻ nhạt sau những điều luật khô khan tôi đang đối diện hàng ngày; và hơn cả tôi có thể đặt những viên gạch đầu tiên để xây lên ước mơ của tôi tám năm trước,

Đó là một ngày Hà Nội mưa tầm tã. Tôi tới lớp trễ mười phút.

Tôi gặp bạn ấy, giáo viên của tôi.

Cảm giác duy nhất của tôi lúc ấy về bạn giáo viên chỉ là vì nhìn hơi giống một người bạn cũ ở vẻ bên ngoài (Có lẽ tất cả mọi cô gái đeo kính đều có vẻ gì đó giống nhau hoặc có nét gì đó dễ làm người đối diện lầm tưởng rằng đã gặp ở đâu đó rồi). Điều tôi ấn tượng về bạn này sau đó, có lẽ nằm ở “sự nhiệt tình”.

Tôi thấy nét buồn bã trên khuôn mặt bạn mỗi khi học viên không làm bài hoặc trả bài đúng hẹn. Lúc đó, tôi coi việc buồn phiền vì học sinh không làm bài tập chỉ dành cho giáo viên tiểu học. Nhưng sau này tôi mới hiểu, đó chính là chữ “tâm” của nghề nhà giáo.

Tôi nói chuyện với bạn ấy khá nhiều, cả chuyện học cũng như cuộc sống, hoài bão của bản thân…

Lớp phát âm đó của tôi khá đặc biệt, đủ các lứa tuổi, công việc, phần lớn là sinh viên, trẻ trung và nhiệt huyết. Tôi nhìn thấy ở đó là tôi, là cô bạn của tôi, là chúng tôi – của tám năm trước. Có một câu nói như thế này: “ Hồi trẻ chúng ta luôn luôn coi nhẹ phần mở đầu, đến khi kết thúc lại đau đớn tê tái. Còn khi đã trưởng thành, chín chắn, chúng ta có thể né tránh sự tổn thương ấu trĩ, nhưng cũng đã để mất đi dũng khí thuở ban đầu

Cái gọi là “dũng khí thuở ban đầu” của tôi hình như đã “mất đi” từ bao giờ.

Hoặc cũng có thể nó đã “che lấp”, “thui chột”, hay tự tôi đã tự để nó bị “che lấp”, bị “thui chột” đi bằng công việc hàng ngày, bằng những chuyến đi dài không biết điểm đến, bằng những mối quan hệ không tên.

Sau khóa học đó, thật sự cái tôi nhận được không chỉ là việc cải thiện khả năng ngôn ngữ, mà hơn cả đó là sự “truyền cảm hứng”; là làm ấm lại ước mơ; ấm lại “dũng khí thuở ban đầu” của tôi. Tôi muốn cảm ơn bạn cô giáo, cảm ơn cả lớp phát âm, từ tận đáy lòng.

***

Tuổi thanh xuân rồi sẽ qua đi, nhưng sức mạnh thì không. Mọi sự cố gắng luyện tập, đều chỉ vì muốn dùng sức mạnh để chiến thắng bản thân. Bởi vì ngoài bản thân mình ra, sẽ không còn đối thủ nào khác nữa.

“Hãy Like và Comment dưới bài viết này.

Điểm bình chọn được tính bằng số like kèm comment duy nhất trên link gốc bài dự thi trên website http://HoangTOEIC.com