Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình

Bạn đang truy cập như là khách vãng lai. Click để đăng nhập

Tab chính

Bạn đang ở đây

BDT01 - Gửi cô - người đã thay đổi em :) - Nguyễn Thế Anh - HS cô Thu Ba - FMBT2016

Người ta nói thời gian là thứ tàn nhẫn nhất trên đời này, nó có thể xóa nhòa đi tất cả - những khoảng thời gian hạnh phúc, những kỉ niệm đẹp, nó làm cho ta quên nhau ... 

Có thật là như vậy không hả cô? 
Riêng em, em chẳng tin vào điều đó đâu. Em biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ quên được những kỉ niệm với lớp, với cô, với những con người đã thay đổi em rất nhiều. 
 
Em là người đơn giản, khi đăng kí khóa học cũng chẳng buồn nhìn tên giáo viên, chỉ hi vọng sao cho không gặp một bà cô vừa già khó tính, mà có lẽ là chưa đủ thành tâm, nên ông trời chỉ đáp ứng cho em một nửa, tức là em vẫn gặp một bà cô không già lắm nhưng khó tính *khóc ngàn dòng sông*.
 
Em vẫn còn nhớ hôm đó, cô xuất hiện như một cô tiên trong truyện cổ tích, sau vài dòng giới thiệu ngắn gọn bằng thứ Tiếng Anh hoàn hảo, thì cô viết lên bảng 5 từ và bắt cả lớp đọc. Sau khi em đọc bằng hết sức mình, bằng cả quyết tâm, bằng cả lý trí thì cô phán một câu xanh rờn :"Tốt lắm! Gần đúng một từ".  "Biết ngay mà, thế nào mụ chả bảo sai, bảo mình đúng thì biết dạy gì nữa" Vừa mới dứt dòng suy nghĩ thì thấy đôi mắt của "mụ" lướt qua mặt mình, nhẹ nhàng nói:
- Hẳn có bạn đang nghĩ cái con mụ này, rõ ràng mình nói đúng thế mà mụ bảo sai, chắc mụ cố tình nói thế để lăng-xê cho khóa học....
Chột dạ lần một, hay là "mụ" này đọc được suy nghĩ của mình nhỉ????
 
Cô biết đấy, em là một kẻ tự cao, bảo thủ, luôn có cái nhìn tiêu cực về cuộc đời, và suy nghĩ đầu tiên của em cũng vậy, cô nhỉ :D e cứ giữ cái suy nghĩ "bà ấy chỉ làm màu để tỏ ra nguy hiểm thôi" mãi.
Thời gian cứ trôi, em cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà em bắt đầu tin tưởng tuyệt đối vào bài giảng của cô nữa, có lẽ vì sự nhiệt huyết, vì sự hài hước và vì sự kiên nhẫn vô hạn đối với những đứa cứng đầu, không bao giờ nhận mình sai như em. Rồi như thế, em dần dần yêu Tiếng Anh hơn, bắt đầu yêu cái phương châm tiếng anh mọi lúc, mọi nơi. Sau mỗi buổi luyện âm trên lớp, ngoại trừ lúc học thời gian còn lại lúc nào em cũng lẩm nhẩm lại các quy tắc phát âm, các từ đã học - từ lúc đi đường, lúc ngồi ghế đá, thậm chí là lúc đi ****. Đôi khi trên đường, em gặp những ánh mắt hiếu kì, đôi khi pha lẫn cả sự thương hại, thậm chí còn có một bà cô - theo e là hơi vô ý 1 chút - còn lẩm bẩm:"Khổ thân thằng bé, đẹp zai cao ráo thế mà bị điên". Nhiều khi chỉ muốn quay lại hét thẳng vào mặt những người đó: "Tôi đẹp trai và không điên nha mọi người!!!" Hay nguy hiểm hơn, có lần em đi xe máy và miên man suy nghĩ về buổi học hôm trước, phi thẳng qua đèn đỏ và tất nhiên là các chiến sĩ công an ưu tú đã không quên nhắc nhở em - sự học có quan trọng tới đâu cũng quan trọng bằng tính mạng - và cũng không quên thu học phí về bài học đắt giá đó. :'( Đó, cô thấy đó, cô thấy nhiều lý do để em ghét cô chưa :'( và cô có thấy rằng trong một khoảnh khắc nào đó Tiếng Anh làm em quên đi cả tính mạng của mình chưa :'( 
 
Tất nhiên, tình yêu tiếng anh đôi khi là chưa đủ để người ta có thể vượt qua mọi cám dỗ khác, ví dụ như một buổi offline với bạn bè, một buổi các game thủ tụ họp hay một trận đấu E-Sport đỉnh cao, thì lúc đó, cô luôn xuất hiện trong tâm trí em với vai trò của một bà tiên nhân hậu - tay cầm lưỡi hái tử thần, miệng mỉm cười và hét lớn :"Phạt! Phạt! Phạt", và như thế, em vững tâm hơn với tình yêu của mình, dù đôi khi là hơi gượng ép. :3 
 
2 tháng - 16 buổi học - thời gian mà mọi người cho là quá ngắn để có thể gắn bó - với một người hay là với 1 tập thể, thì đối với em, đó là những khoảng thời gian tuyệt vời nhất, có lẽ là trong suốt quãng thời gian học ĐH.  Em vốn là người ngại giao tiếp, ngại nói chuyện với người lạ, đây là lần đầu tiên e tham gia vào một lớp học có sự gắn kết tới kì lạ, mà e biết, phần nhiều là do cô. Cảm ơn cô vì đã tạo ra sự gắn kết đó, cảm ơn những hoạt động, những trò chơi mà cô tổ chức.Cảm ơn cô đã kéo em ra khỏi bức tường ngăn cách em với thế giới còn lại, cảm ơn cô đã thay đổi một người như em :) Cảm ơn cô vì những kiến thức sâu sắc, cảm ơn cô vì tình yêu Tiếng Anh cô đã truyền cho em. Cảm ơn Đảng, cảm ơn Nhà nước, cảm ơn ... à mà thôi. 
 
Cảm xúc cứ tuôn trào làm em chẳng biết khi nào nên dừng bút, à nhầm, dừng phím, nhưng có lẽ là nên dừng lại ở đây thôi, em sợ cô sẽ mệt mỏi khi đọc tâm thư của em mất :'( Bức tâm thư này, sẽ là món quà 20/11 mà cậu học sinh ương bướng này tặng cho cô nhé, chúc cô luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, sớm tìm được nửa kia hoàn hảo, chúc cô không bao giờ phải phiền muộn về những học sinh lười biếng và cứng đầu như em, chúc cô mọi điều tốt đẹp trên đời!
 
Cảm ơn cô vì tất cả!!
Yêu cô!
From Thế Anh with love :D 
 
“Hãy Like và Comment dưới bài viết này.
Điểm bình chọn được tính bằng số like kèm comment duy nhất trên link gốc bài dự thi trên website http://HoangTOEIC.com
Link event: http://hoangtoeic.com/cuoc-thi-viet-cho-thay-co-giao-toi-yeu-2016