Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình

Bạn đang truy cập như là khách vãng lai. Click để đăng nhập

Bạn đang ở đây

Không tên

Gửi cô Huyền ẢoLại một 20/11 nữa tới và em lại có một bài viết gửi tới cô. Cũng đã được hơn một năm kể từ khi học khóa  pro focus rồi cô nhỉ, chính xác là 1 năm 3 tháng rồi đấy cô ạ. Thời gian đúng là không chờ đợi ai, vẫn nhớ như in khoảnh khắc của buổi học đầu tiên, đó cũng chính là khóa học tiếng anh đầu tiên mà em tham gia, có lẽ do mọi thứ đều là lần đầu nên dường như The first lesson...
  Cô Trâm Mèo yêu quý, chúng ta đã đi cùng nhau trong một thời gian không quá dài nhưng đã bước một bước lớn trên con đường chinh phục Toeic cô nhỉ. Mới đó thôi mà đã 2 tháng rồi chúng ta không gặp nhau, bất giác em nhớ giọng nói vồn vã, muốn nghe những mẩu truyện hài xua ta mệt mỏi và ngắm đôi mắt cười đáng yêu của cô. Cảm ơn cô đã là chất keo gắn kết các thành viên trong lớp...
Gửi cô Trâm MèoGiờ này e ngồi đây viết những dòng này, e cảm thấy tâm trạng mình đã khá ổn sau 1 buổi thi ở IIG. Nếu điểm không như em mong đợi, e sợ cô buồn. Em đã cố hết khả năng của mình, vì thế có lẽ giờ đây e không hối hận, e chỉ sợ cái mặt xịu xuống của cô khi mà e báo kết quả thôi ạ. Chẳng ai quan tâm e như cô, trước hôm e thi còn nhắn tin bắt e uống sữa, rồi đi ngủ sớm, dặn e cách làm thế...
  Không biết thầy còn nhớ buổi học đầu tiên không, nhưng em thì rất nhớ vì e nghĩ đó sẽ là ngày đánh dấu một sự thay đổi lớn trong em, cái ngày mà em đã đi học muộn đó thầy :)) ...Em đã từng rất sợ học tiếng anh, đôi lúc ép mình phải yêu nó nhưng không được. Sau khi thi đại học em đã vẽ ra viễn cảnh phả làm gì trong 4 năm học,,, trong đó có dự định học Tiếng anh từ năm thứ nhất để có thể sớm...
Bài thơ này em viết dựa trên một bài rap mà em rất thích, trong bài đấy có rất nhiều khoảng lặng, em chỉ muốn gửi gắm tình cảm của mình vào những khoảng lặng đó chứ không muốn đạo nhạc đâu. Bài thơ này của em có thể không nói hết được tình cảm của em dành cho cô, nhưng ít nhất cũng bày tỏ được 1 phần nào đó đến cô giáo siêu nhân của lòng em!Em ngồi thu luEm nhớ về, giấc mơ đang cấtToeic à, 700...
Cảm giác quay lại lớp học thật lạ, anh -  một chàng trai 29 tuổi đã 4 năm không đụng đến sách vở - ngồi với các em sinh viên tầm 20, 21 tuổi chỉ lo không biết mặt mình nhìn có già quá không. Học với đám trẻ nên cảm nhận được cái nhiệt tình và tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân, cái cảm giác mà lâu lắm anh không cảm nhận được. Nhưng cái cảm giác hay ho nhất lại là lần đầu tiên em kiểm tra...
Lớp học đã kết thúc cũng được một thời gian rồi, nhưng nụ cười của cô e vẫn không quên được. :). có lẽ vì thế mà cô đã từ lâu tạo cảm giác thân thuộc đối với em. ^^.Em nhớ những hôm cô buồn vì cả lớp không làm bài tập, những hôm vào lớp cô vui vẻ hát vu vơ vài câu :). những hôm cô tạo tiếng cười cho cả lớp đỡ căng thẳng, những hôm cô hơi mệt mỏi vì cô bị ốm, những hôm cô không kịp ăn tối vì phải...
Lâu lắm r chưa gặp cô, cảm thấy nhớ nhớ lần đầu tiên e vào lớp muộn (chỉ muộn hơn các bạn thôi còn cô chưa vào, cả lớp ngồi gần như full r, lại phải ngồi bàn trên, chả thíc tẹo nào, rõ là gần bảng, và cũng có 1 phần hơi lo lắng vì mình siêu ngu tiếng anh. Ngồi đc 1 lúc thì cô vào (thế là e đến sớm chán r còn gì) Ấn tượng của 3s đầu tiên, cô rất giống 1 ng e quen, mà e thì lại cực kì ko...
Lớp mình nghỉ được hơn tuần rồi thầy nhỉ? Nhưng mà em cứ ngỡ là lâu lắm rồi í. Việc đến lớp với mọi người, với thầy, đối với em, dường như đã là một thói quen rồi. Còn nhớ hôm đầu tiên đến lớp, bước vào, em cứ ngờ ngợ thầy là trợ giảng cơ :)))) Sau đó mới biết là thầy.Còn nhớ những buổi học đầu tiên, không quen ai cả. Chắc mọi người nghĩ em lầm lì, ít nói lắm. Còn nhớ hôm cả lớp mình đi chụp ảnh...
Thầy - con người luôn tự cho mình là đẹp zai . J Thầy có thấy mình hơi bị ảo tưởng không thầy. Đối với em mà hầu hết đối với phái nữ bây giờ thì một man chuẩn thì phải đẹp zai là điều tất nhiên, body chuẩn, ga lăng; mà thầy chẳng có yếu tố nào thầy ạ :v .Handsome – noBody chuẩn – noGa lăng – cái này thì chắc chắn không đâu thầy nhỉ ( :-(( thầy giáo phát xít “là một thành viên trong lớp thầy nghĩ...

Trang