Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình
Thân gửi cô Linh,
Cô ơi, em viết bức thư này mà không đề tên người gửi nên chắc cô chưa đoán được em là ai. Lí do làm vậy là vì em muốn gửi tới cô tình cảm chân thành nhất, đây là lời cảm ơn sâu sắc nhất của em tới cô, chứ không muốn nó dính dáng tới lợi ích cá nhân như giải thưởng hay tiền bạc gì cả. Em cũng không muốn phải đi vận động hay câu like, comment gì đó vì em nghĩ chắc cô cũng không cần đến những điều ấy.
Cô ơi, em học cô được một thời gian rồi, nhưng đây chắc là lần "thổ lộ tâm tình" dài nhất của em. Bình thường em rất ngại chia sẻ hay thể hiện tình cảm của mình. Bạn bè chơi cùng em cũng là những đứa như thế, vì vậy với em việc nói ra cảm xúc của mình theo kiểu dạt dào thế này là một việc gì đó rất mới và cứ ngượng ngượng làm sao ấy cô ạ. Bao nhiêu lần em muốn nói lời cảm ơn với cô, nhưng nghĩ tự nhiên lại nói thế thì kì kì, nên khi đọc được trên trang Hoangtoeic về cuộc thi này, em nghĩ ngay đến cô và đặt tay viết ngay.
Có điều này em chưa từng nói với cô, gia đình em có mấy người con, tất cả anh chị đều đi làm ruộng hoặc lao động chân tay. Duy chỉ có mình em là người học cao nhất, lên được đến đại học đã làm niềm tự hào lớn lao của gia đình. Lên Hà Nội học rồi đi làm, hàng ngày phải kiếm tiền nuôi bản thân và gửi một ít về cho gia đình, nhiều lúc em cảm thấy nản, chỉ muốn về quê cho xong. Thật đấy cô ạ, suy nghĩ đó xuất hiện không hề ít lần. Đi làm việc, thấy các bạn làm cùng mình giỏi quá, nhất là Tiếng Anh, trong khi mình chẳng có gì, không nói được, cũng không nghe được, cảm thấy tự ti vô cùng. Vì thế, em muốn thử cố gắng 1 lần xem sao. Có lẽ chính vì suy nghĩ đó mà em đã được gặp cô - người đã làm thay đổi cuộc đời em. Nói thì nghe có vẻ to tát, nhưng thực sự đúng là thế cô ạ. Cô đến với em vào lúc em đang ở ngã ba đường, loay hoay không biết nên làm gì. Dự định của em vào lúc đó là coi như đặt cược một lân cuối cùng, nếu học không được thì về quê. Thế nhưng chỉ sau 1 buổi học đầu tiên với cô, sau đó cứ dần dần 2 buổi, 3 buổi... rồi đến buổi học cuối cùng, càng ngày em càng có niềm tin rằng mình có thể làm được. Với một đứa dốt Tiếng Anh như em, em biết là cô đã dành rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn của mình mà không nề hà điều gì cả. Nếu là em, chắc đã muốn bỏ cuộc với đứa học sinh này từ lâu lắm rồi. Chắc để làm được điều đó, cần đến nhiều tình yêu thương lắm cô ạ. Em cũng không biết nói sao nữa, nhưng em cảm thấy mỗi khi nhìn cô, em nhìn thấy một hình ảnh rất gần gũi, chân thật, và tin tưởng. Cô xuất hiện không cầu kì, kiểu cách mà rất tự nhiên. Ở cô, em bắt gặp hình ảnh một người giáo viên, một người tư vấn, một người bạn, một người chị, đôi khi còn là một người mẹ nữa... Vì cách cô cười, hay cô mắng bọn học sinh chúng em, chỉ khi là người thân mới có được những điều ấy thôi ạ. Em cảm nhận được sự vui mừng thực sự khi nhìn thấy một tiến bộ nho nhỏ, hay sự thất vọng, buồn vì lũ học trò không chịu nghe lời mình. Nhân đây em cũng xin lỗi cô vì mấy lần không làm bài tập về nhà. Em cứ lấy lí do là vì công việc hay do bài khó, không làm được. Nhưng cũng chỉ là lí do thôi đúng không cô, nếu mình thực sự muốn làm thì chẳng có lí do nào ngăn nổi mình. Em nhớ có lần, cô bảo em ở lại nói chuyện, em đã rất bất ngờ vì nghĩ sẽ bị ở lại nghe mắng, nhưng hôm đấy cô chỉ hỏi chuyện công việc, việc học hành có khó khăn gì không và khuyên em cố gắng. Buổi hôm đấy làm em suy nghĩ nhiều cô ạ. Vì lúc đấy cô nói chuyện với em như một người bạn, hiểu cho khó khăn của em, mà không trách cứ hay chỉ trích gì cả. Nói thật là hôm đấy về em có rơm rớm nước mắt, vì lâu lắm rồi em không được tâm sự cùng ai. Cô và em không nói chuyện riêng quá nhiều, nhưng mỗi lần cô xuất hiện đều rất đúng lúc. Bây giờ không còn học cô nữa, nhưng mỗi ngày em vẫn dành 15p cho Tiếng Anh như lời cô dặn. Lần này em sẽ không bỏ cuộc nữa đâu cô ạ, vì lời hứa mà em đã hứa với cô ở buổi chia tay.
Em cảm ơn cô vì đã không từ bỏ một học sinh kém như em, để em luôn luôn thấy No thing is impossible, chỉ cần ta có niềm tin. Em chúc cô mọi điều tốt đẹp nhất, và cô hãy đi dạy học thật lâu cô nhé, chờ đến sau này khi em có gia đình rồi, em sẽ gửi con em cho cô Linh dạy cô nhé.
Thân,
Học sinh của cô.