Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình
Bạn hãy tưởng tượng hình ảnh một con bé với bộ quần áo ở nhà lếch thếch và chiếc khăn to sụ quấn trên đầu chỉ vì cái thói quen gọi đầu muộn ngớ ngẩn mà sửa mãi vẫn không được đang ngồi cắm mặt vào chiếc máy tính cặm cụi ngồi gõ, gõ, gõ và gõ. Ôi trời ơi! Chỉ tưởng tượng thôi, tôi cũng tự thấy cái dung nhan xinh đẹp của tôi giờ nó trông dị hợm như thế nào. Chính xác bây giờ đồng hồ đang chỉ 21h14’ và còn chưa đầy 3 giờ đồng hồ nữa là kết thúc hạn nộp bài thi, cực chẳng đã chắc là đầu óc tôi đang ở mức độ thăng hoa cực độ mới ra cái quyết định rằng tôi- một con bé kính cận 5diop vì cả tuổi trẻ chỉ cắm mặt vào học Toán, học Lý, học Hóa tham gia một cuộc thi viết, mpptj cuộc thi chia sẻ cảm xúc, đơn giản cũng bởi tôi muốn một lần trong đời phô ra cho cả thế giới biết những thứ cảm xúc cư trú trong đầu tôi về những người bạn mới, về người cô giáo mới tôi gặp taị nơi đây- tại Hoangology
Nói về thời gian đầu tham gia lớp học âm của cô Suzi tại đây, thật lòng mà nói không đọng lại trong tôi mấy mảnh cảm xúc, (em xin lỗi nếu cô có đọc được bài này cô nhé :3 ) Cô giáo gì đâu mà người ngắn tũn, thân hình tròn lẳn, rồi cả cái giọng Việt Nam ngòng ngọng như trẻ tập nói vậy, được cái mặt cô cũng dễ thương nên cũng gọi là tạm chấp nhận . Đó, đọc đến đây bạn có thể tưởng tượng ra cái tính tôi nó dị hợm và khó ưa như thế nào rồi đấy -_- Rồi cả giây phút nhìn ngắm mấy vị cùng học xung quanh mình thì ôi thôi, xin được gửi lời là không cảm xúc nhé!! Buổi học thứ hai vẫn là cái suy nghĩ ấy bám lấy tôi, thôi thì tôi nghĩ coi như đi học một mình vậy, chẳng cần để ý ai sất, tôi cứ tập chung việc học của tôi là ổn, I’m fine. Nhưng rồi vào cái buổi tối đó, à không buổi đêm cái ngày học thứ hai cô Suzi inbox hỏi han lý do tôi ngủ muộn, rồi tình hình học tập của tôi, lúc đó tôi nghĩ “người đâu mà phiền phức, dạy thì cứ dạy thôi, hỏi han làm màu hoài”, nhưng tôi vẫn tiếp lời với cô, càng nói tôi càng thấy cô giáo tôi sao cute quá lé vậy, hỏi han, nhắc nhở mà dùng icon loạn xạ cả lên, tính tình thì như con nít, tôi chợt có cảm giác cô giống người chị quan tâm em gái mình hơn là một người thầy hỏi thăm học trò của mình, tôi băt đầu thích cô giáo này rồi đấy!! Cũng vì có được thiện cảm với cô mà tôi đến lớp với tâm thái nhẹ nhàng hơn, tôi cũng cố gắng chú ý những người xung quanh tôi hơn, và chợt nhận ra mỗi người là một cá tính, là một cuốn sách thú vị mà giờ đây tôi muốn tìm hiểu, tìm hiểu tất cả. Giờ thì tôi biết chị Trâm Anh xinh gái với cái răng khểnh xinh điên đảo, chị Kiều Trang trông nhỏ nhắn vậy mà đã sống sót qua 4 năm tại trường Dược, cái địa ngục về sự học mà tôi vẫn kinh hãi mỗi khi nghĩ lại khoảng thời gian đã từng có ý định thi tuyển để học tại đây. Rồi Thùy Linh da đã trắng chân lại còn dài nữa chứ, nhìn thôi cũng khiến tôi vì tủi thân mà biết đâu một ngày sẽ vác cái cưa đi học cũng nên, còn Thu Phạm và Moon Moon bé bỏng luôn chăm chỉ, cố gắng mỗi bài học nữa chứ. Con trai lớp tôi thì như giặc, suốt ngày chọc cô Suzi yêu quý của tôi là bà cô già, ế, béo, lắm lúc nhìn cô dạy lớp tôi mà cũng thấy thương cô quá chừng. Đã trải qua 8 buổi học, lớp chúng tôi giờ thân nhau như những người bạn thật sự vậy, rủ nhau đi chơi nhiều lắm luôn, nào là đi chụp ảnh, xem phim, đi ăn lẩu, đi hát karaoke, nhiều vậy mà cuối cùng vì người là học sinh, sinh viên, người đi làm, người lại đã có gia đình mà đều chưa thể xắp xếp được. Ảnh cũng vì thế mà chẳng có mấy để chọn đem đi thim đành chọn cái bản thân xinh nhất để chọn đem đi thi vậy :P. Thôi thì thật ra tôi cũng không hi vọng cái văn củ chuối của mình sẽ được giải, chỉ là muốn một lần chia sẻ cảm xúc về những con người mà tôi yêu quí với toàn thể thiên hạ thôi. Tôi thật cảm ơn sâu sắc và lấy làm cảm kích đến những người có sự kiên nhẫn và khả năng chịu đựng vô cùng cao để đọc được đến những dòng cuối cùng này, bởi chính bản thân tôi cũng biết cái văn của tôi nó khó nuốt ra sao. Cuối cùng hi vọng những thành viên cuả Hoangology 0915P3 khi đọc được bài viết này sẽ không vào buổi học gần nhất mà oánh hội đồng tớ nhé, tớ yêu mọi người quá nhiều luôn, thật đó.