Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình
Nghe câu này chắc mọi người nghĩ em sắp bắt đầu một câu chuyện ngôn tình ấy nhỉ? Nhưng buồn thay em lại sắp kể một câu chuyện ko ngôn tình chút nào luôn. Nó đơn giản là cảm nhận, là tình cảm em dành cho thầy – người anh mà em yêu quý.
Nếu em nói tuần nào em cũng chờ đến ngày được gặp thầy thì có sến quá ko nhỉ? Nhưng sự thật đúng là vậy đấy ạ. Em bắt đầu buổi học đầu tiên với tâm trạng chán chường không để đâu cho hết. Cứ nghĩ đến việc phải đi một quãng đường gần 20km cả đi cả về, cứ nghĩ đến việc mình dốt tiếng Anh mà…Vậy mà đến giờ phút này, cảm giác chán chường ấy lại thay bằng cảm giác lo sợ. Sợ đến buổi học cuối cùng, sợ đến ngày không được học với thầy nữa, không được gặp Duy bụng mỡ của bọn em. Đến lúc này em mới thấy “oán hận” trung tâm khi đặt ra cái tiêu chí “khóa học cuối cùng”. Chẳng phải nếu em cứ học kém thì sẽ được học với thầy mãi hay sao? :v Suy nghĩ trẻ trâu quá thầy nhỉ!
Em luôn nghĩ thầy chọn làm giáo viên luyện âm là quá chuẩn luôn đấy. Với khuôn miệng dẻo như kẹo kéo kia, với nhiệt huyết “ép buộc” học viên của thầy thì ko gì hợp hơn là dạy kĩ năng ấy. Gần 20 con người cứ hàng ngày luyện cho mình cũng “dẻo miệng” được như thầy mà sao khó quá. Chắc bởi vì bọn em chưa đủ siêng năng, chưa đủ quyết tâm như thầy. Mỗi một âm là một bí kíp thầy truyền lại cho lũ “ngốc” bọn em. Ko âm nào giống âm nào, mỗi lời giảng của thầy thật sự quá hấp dẫn. Thầy hay cười, rất ít khi thấy tắt nụ cười trên môi. Nhiều lúc chính vì thầy hay cười đâm ra bọn em cũng “bị nhiễm”, cứ hiha hohe cả buổi. Những hôm mệt ơi là mệt nhìn thầy cười cũng chẳng muốn mệt làm gì nữa cho mất công. :D Nói thế nghĩa là thầy như liều thuốc tinh thần ý thầy ạ!
Thầy dạy học, thầy tâm sự với bọn em cả về cuộc sống của thầy. Nói thật em đã từng ghen tị với người yêu thầy về “một năm theo đuổi mới đổ”, về những tấm hình chụp chung, về những cmt bình dị mà đầy yêu thương của hai người. Em nghĩ chị ấy thật may mắn khi được thầy lựa chọn. Nhưng lúc này em hiểu ra hai người hoàn hảo để ở bên nhau. :D Nói vậy không khéo mọi người tưởng em đơn phương thầy thì chết. Không phải đâu thầy nhé! Em nói vậy nghĩa là thầy đủ tốt để người khác phải suy nghĩ làm thế nào để bắt đầu một mối quan hệ với thầy (ý em là quan hệ đồng nghiệp, bạn bè ấy ạ…). Thực ra em biết với học viên nào thầy cũng quan tâm như vậy thôi nhưng đôi khi em vẫn ảo tưởng mỗi khi thầy hỏi thăm. Em vẫn luôn nghĩ thầy là một người anh hơn là một người thầy. Đúng hơn là em luôn mong thầy có thể là anh trai của em. Người anh dạy em gái học, dạy em gái sống thế nào là đúng. “Thỉnh thoảng mệt mỏi đến độ chỉ cần một người nào đó, ai cũng được, tựa vào vai thì có thể bật khóc thành lời”. Với em, đã có lúc thầy là bờ vai như vậy.
Nếu có thể đoán ra em là ai, hãy cho em biết có thể nhận đứa con gái “ương ngạnh” này làm em gái không? Thầy nhé!
Hãy Like và Comment dưới bài viết này.
Điểm bình chọn được tính bằng số like kèm comment duy nhất trên link gốc bài dự thi trên website http://HoangTOEIC.com
Link event: http://hoangtoeic.com/viet-cho-thay-co-giao-toi-yeu