Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình
Đó là khi chúng ta lần đầu bước chân tới trường. Dường như cái thế giới mà chúng ta hằng quen thuộc,được bao bọc an toàn trong vòng tay cha mẹ cứ nghiêng ngả và lung lay dần theo mỗi bước ta tiến về phía cánh cửa lớp học. Cái trí óc còn non nớt ấy cứ rung lên từng hồi như chú chim non run rẩy khi trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ với những con người lạ lẫm. Và theo một phản ứng hoàn toàn tự nhiên: ta bật khóc. Nhưng nhờ có mẹ động viên và vỗ về, ta nín dần và bước vào cái thế giới mới ấy.Không mất quá lâu để ta nhận ra rằng đó là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với những kỷ niệm không thể nào quên.
Đó là khi chúng ta lần đầu bước chân vào ngưỡng cửa đại học.Tới một thành phố mới,tự lo cho cuộc sống mới những mối quan hệ mới ,gánh chịu cái sức nặng mà vốn dĩ trước nay dồn vào vai của cha mẹ mình khiến ta phần nào đó quay quắt ngỡ ngàng và mất phương hướng.Nhưng đó chỉ là chút va vấp lúc bắt đầu của cuộc đời sinh viên.Rồi chúng ta sẽ thấy bản thân mình vững chãi hơn khi trải qua những cơ hội,những trải nghiệm, đi những nơi,làm những điều mà ở thời học sinh ta chưa từng trải qua.Để biêt suy nghĩ chín chắn hơn,biết yêu biết ghét biết hờn và đặc biệt là biết tự cho bản thân cái quyền làm những điều mình mong muốn. Không mất quá lâu để ta nhận ra rằng ta sẽ nhớ những điều này lắm khi mất đi.
Và tôi,chàng trai 22 tuổi,đang đứng nơi bậc thang tiếp theo.Tôi đã chuẩn bị đã chiến đấu để có được tấm bằng đại học cho tương lai,nhưng khi bị quẳng vào cái tương lai ấy thì giọng nói trong tôi lại kêu lên hoảng sợ và muốn quay đầu.Dường như đó là căn bệnh chung của sinh viên mới ra trường khi cuộc sống ép chúng ta phải lớn quá nhanh,phải bắt đầu có trách nhiệm với những điều mình làm nhưng thực ra trong cái hình hài to tướng ấy tâm trí ta vẫn khát khao muốn được vô tư ,được trẻ trung lần nữa.Rồi tôi phải đối mặt với quãng thời gian tìm việc tưởng chừng như là vô tận và đầy áp lực ấy.Khi mà bạn bè cũng dần mỗi đứa một nơi thì cái ta còn lại chỉ là oằn mình chống chọi với dòng đời bắt đầu nhăm nhe cuốn ta vào.Cô đơn và kiệt sức.Mỏi mòn và tuyệt vọng.Ta bất chợt thèm hơi lớp học,thèm nghe tiếng thầy cô,bạn bè thèm quay lại cái nơi mà trước đây ta vẫn reo hò khi thông báo được nghỉ.
Con người thật lạ.
Tôi đến với Hoangology một cách tình cờ và thật bất ngờ qua lời đường mật chót lưỡi đầu môi của một người bạn (hắn rủ tôi rồi ko đi học luôn) và cũng không mong chờ điều gì lắm vì tâm trạng của tôi đang gắn chì đặc.Ngày đầu tiên đi học, sau khi lơ đãng đâm nhầm vào cơ sở 2 gần đó tôi bước vào lớp muộn và đương nhiên bị hơn chục khuôn mặt ngẩng lên nhìn.Bắt chuyện với tôi là một chàng trai có nhan sắc thừa thãi,nụ cười nồng nàn và chiếc bụng phúc hậu.Thầy Duy đánh mắt đầy ý nhị về phía chiếc ghế trống xa và bằng sự nhạy cảm tinh tế của một gã trai, tôi hiểu ngay rồi đặt mông xuống đầy bẽn lẽn.Không đợi tôi làm ấm chỗ,thầy hỏi ngay về tên tuổi,quê quán,năm sinh khiến tôi e thẹn trả lời bằng giọng Anh –Việt đầy thân thương của mình:
“Mai nêm í Thường...”
“Ai am cắm pờ rom Bắc giang xí tì...”
Sau đó thầy bắt đầu tự giới thiệu bản thân mình về lớp tiếng anh 1015P4 Profocus,rằng hơn nửa đời của tôi dùng để phát âm một thứ tiếng anh sai tóe loe,rằng phương pháp học tiếng anh phải học như một đứa trẻ con khi chúng ta phải đi từ việc học nói trước. Thầy vừa giảng vừa khua tay một cách đầy ảo diệu như trong mấy bộ phim kiếm hiệp với khuôn miệng và đôi môi vô cùng gợi cảm.Thầy chợt nhận ra tôi đang nhìn thầy với ánh mắt đầy mãnh liệt,đoạn hỏi:
“Mặt thầy có nhọ hử?”
“ Dạ bạn em muốn đi học thầy vì thầy đẹp trai nhưng không đi được.Thế nên bạn bảo em ngắm thầy hộ đóa”
Tôi nhận ra ngay là mình phạm phải sai lầm khó tha thứ vì riêng trong buổi hôm đấy,thầy tự khen mình đẹp zai không dưới mười lần.
Buổi học hôm đấy tiếp tục diễn ra với việc luyện âm R khiến cả lớp chu mỏ lại và trao nhau những nụ hôn xa nóng bỏng.Tôi hào hứng liếc xung quanh xem có cô gái nào đang gửi nụ hôn gió về phía tôi không thì bắt gặp ngay ở phía xa xa có một thằng mắt lim dim,chìa đôi môi tổ chảng về phía mình.Thôi cũng được.
Mọi người vừa luyện âm vừa bắt chuyện với nhau bằng những câu nói nhẹ nhàng đan xen những câu cười hô hố rất dễ thương khi ai đó phát ra âm thanh kỳ lạ.Tôi cũng bất ngờ vì mọi người lại nhanh thân nhau đến như vậy và dễ dang hòa mình vào đó.Và thời gian trôi đi một cách vô cùng nhanh chóng mà tôi vẫn muốn ở lại để học tiếp.
Những buổi sau đó tôi dần nhận ra tại sao mọi thứ lại thân thuộc và ấm áp đến thế.Đó chính là do người thầy có sắc đẹp “hoa ghen thua thắm” kia luôn biết cách đan cài vào mỗi buổi học những lời nói đùa dí dỏm (đôi khi vô duyên ) ,những biểu cảm đáng yêu (đôi khi đáng ghét ) và cả những lời ngọt ngào đến mê người khi phạt tiền học trò đều khiến cho mọi người có cảm giác thoải mái vô cùng dễ chịu khi chia sẻ với những nụ cười nắc nẻ đầy vô tư.Và rồi những cảm xúc trong mỗi người được bộc lộ ra nhẹ nhàng như hơi thở và dễ dàng như một cái chợp mắt để ta bỗng cảm thấy mình trẻ trung lại xiết bao với những niềm vui tinh khiết trong trẻo nhất khi được hòa mình một cách không hề lo lắng vào cái điều mới mẻ ấy.
Cách dạy của thầy cũng cho tôi những bài học mới khi không cố nhồi nhét vào đầu học trò quá nhiều như cách bà mẹ hay đút cơm cho đứa trẻ ương ngạnh mà là đưa cho mỗi người tất cả những nguyên liệu,việc còn lại là chế biến để có được bữa ăn cho riêng mình.Thầy cũng phản đối việc dùng 20k để mua sự cố gắng nhưng lại đánh mất đi lòng tự trọng của bản thân.Tin tưởng vào bản thân mình và dám chịu trách nhiệm để tiến bộ,đó mới là ý nghĩa của việc phạt tiền.
Đến giờ,tại buổi học thứ 8, cái nơi ngực trái của tôi tưởng như từ lâu đã khô cằn vì vài vết chém tình cảm âm ỉ đau bỗng dưng được lấp đầy bởi những âm thanh nhiều khi ngô nghê của lớp học âm chuẩn ấy.Bước qua cánh cửa lớp học,tôi như bước qua cố máy thời gian của Đô rê mon để gột bỏ hết những vướng bận,những lo toan của thằng con trai tập trưởng thành,để cởi bỏ chiếc mặt nạ người lớn phải đeo lên mỗi khi đi làm, để quay lại với cậu nhóc vô lo vô nghĩ,khát khao tri thức khát khao cười đùa,để trẻ trung lần nữa.Tại đó,Mr.Duy-người thầy-người anh trai chính là mỗi dây liên kết đưa chúng tôi đến với nhau bằng sự tâm huyết và ân cần của mình tạo nên một gia đình mà chẳng cần máu mủ huyết thống. Và nhờ đó tôi đã có thể mạnh mẽ hơn để bước tiếp trên con đường của mình.
Trái đất này ba phần tư là nước mắt,
Một phần tư còn lại là lớp học của tôi.
Hãy Like và Comment dưới bài viết này.
Điểm bình chọn được tính bằng số like kèm comment duy nhất trên link gốc bài dự thi trên website http://HoangTOEIC.com
Link event: http://hoangtoeic.com/viet-cho-thay-co-giao-toi-yeu