Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình
Hoangology - Home for success – Each class is a family
Ừm, ba năm ở NEU cũng đủ để biết rằng đời chả bao giờ như mơ và quảng cáo cũng chẳng mấy khi là sự thật. Nhìn cái áo phông nhận được lúc nộp học phí, đọc slogan mà thở dài phườn phượt. Chợt nghĩ về một viễn cảnh mà 3-4 tháng tới đây, giữa mùa đông lạnh giá thủ đô, đều như đếm cứ tuần hai buổi đi học mà thấy buồn vời vợi. Tiếng Anh với một thằng con trai ban A suốt 9 năm qua vẫn mãi chỉ là một cái gì đó nhàm chán như đoạn hội thoại lịch sử: “Hi, How are you? – I’m fine, thank you, and you? Học ở trường, có. Học thêm, có. Tự học, cũng có. Nhưng tất cả đều trôi tuột đi sau những bài kiểm tra kết thúc. Tiếng Anh là cần thiết nhưng sao thấy nó như một gánh nặng, một áp lực, phải có để ra trường, ra đời chứ chưa bao giờ hứng thú.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, ngày toàn dân xách mông tới trường, Uể oải lết thân mình vào lớp, thất vọng tràn trề. Lớp toàn trai không xinh, gái chưa đẹp. Và dĩ nhiên cô Linh cũng không phải là ngoại lệ. Tiết mục đầu tiên như thường lệ vẫn là làm quen với nhau. Trình độ còn non kém nên chưa đứa nào nói Tiếng Anh như người Lào nói tiếng Pháp, cô cứ tủm tỉm khen từng đứa làm tốt, chỉ ra từng lỗi sai. Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói cho đến khi những buổi sau, cô vẫn nhớ cả tên lẫn biệt danh của cả lớp. Với những người còn quên, cô không để người đó phải tự giới thiệu lại mà gắng sức để tự mình nhớ ra. Thấy ấn tượng và cảm phục cô, đến cả bạn đại học cùng lớp có đứa cả năm trời rồi còn chưa biết tên nhau mà mới chỉ hỏi qua một lượt, cô đã nhớ tên cả lớp. Không khí cả lớp trở nên thân thiện và vui vẻ với nhau hơn cũng nhờ đó. Bắt đầu cảm thấy ở cô có điều gì đó đặc biệt. Ở lớp, cô rất tận tình giảng bài, ai chậm, cô chờ, ai sai, cô sửa, không chút phàn nàn. Lúc kiểm tra bài tập, đứa thiếu bài, người chưa làm, cô có hỏi nguyên nhân, dặn dò nhớ lần sau không tái phạm. Cũng có trách mọc nhưng lúc đó, thấy cô buồn nhiều hơn là tức giận. Kể từ đó, tự hứa với bản thân, không được làm cho người phụ nữ tốt với mình phải buồn bằng cách làm bài tập đầy đủ (Một phần lớn cũng do thiếu bài tập bài tập nộp 20k T_T) Cũng có nhiều hôm tới sớm, ở ngoài chờ lớp trước tan, mở cửa bước vào thấy cô khẽ thở dài rồi lại vui vẻ chào lớp. Chắc cô cũng mệt lắm, giảng dạy suốt 4-5 tiết đâu phải là điều đơn giản với bất kì ai, hơn nữa đó còn là giờ mà đáng lẽ ra cô đang ngồi bên mâm cơm đầm ấm với gia đình. Cảm ơn cô đã bỏ qua mệt mỏi, tận tình cho chúng em những kiến thức bổ ích. Giờ em cũng đã yêu tiếng Anh hơn nhiều rồi, cảm thấy thích thú hơn chứ không còn cảm thấy đó là một gánh năng như trước đây nữa. Và có vẻ trung tâm mình quảng cáo cũng đấy chứ. Each class is a family.
Cám ơn cô rất nhiều!
Hãy Like và Comment dưới bài viết này.
Điểm bình chọn được tính bằng số like kèm comment duy nhất trên link gốc bài dự thi trên website http://HoangTOEIC.com
Link event: http://hoangtoeic.com/viet-cho-thay-co-giao-toi-yeu