Em 22 tuổi rồi, và thực sự đây là lần đầu tiên em thấy mình hình như có chút duyên gì đó với môn Tiếng Anh. Dù vẫn biết đây là một môn học cần thiết và quan trọng, nhưng không biết có phải mình chưa cố gắng hay không em luôn thấy mình không thể học nổi nó, thậm chí càng học càng chán nản. Quyết định đi học tại Hoangology vì lí do công việc sau khi tốt nghiệp đại học, cho đến lúc ấy em cũng chưa tin rằng mình có thể tiếp thu được, chỉ nghĩ rằng thôi thì cố gắng một lần nữa xem sao. Sau một khóa học ngữ pháp, em tiếp tục đăng kí khóa phát âm và em đã gặp cô, Ms Ba Bị ạ! Cô đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của em về môn Tiếng Anh, thay đổi cả cảm xúc khi đi học, cả sự hứng thú và tự giác khi làm bài tập về nhà. Có thể nói, cô đã bén duyên cho em với Tiếng Anh, cô làm em phải “à” lên một tiếng, thì ra Tiếng Anh thú vị và vui vẻ đến thế!
Thực ra cũng không phải ngẫu nhiên, em đã rất thích cô từ trước khi quyết định đăng kí khóa học, vì bạn thân của em đã từng được học, được cô quan tâm rất nhiều. Mỗi lần đi học về nó lại thích thú kể cho em về cô, và em đã có thiện cảm và tò mò vô cùng về cô. Cô giáo trẻ, và xinh đẹp. Đó là những điều đầu tiên em thấy, nhưng em đã thật sự bất ngờ đấy, vì cô còn tuyệt hơn thế nhiều! Khoảng cách 4 tuổi không quá lớn để cô hiểu được những suy nghĩ và tâm tư của em cũng như các bạn. Cô biết rằng không phải chúng em không thể học được, chỉ là chưa tìm ra phương pháp và sự thích thú. Vậy thì đơn giản thôi, cô truyền cảm hứng cho chúng em! Dù ở vị trí của một cô giáo hay một người chị, thậm chí là một người bạn thân thiết và đáng mến, thật là ngại nếu phải đứng trước mặt cô và nói điều này, nhưng Cô Ba Bị thân mến, em thực sự rất hâm mộ cô!
Lớn từng này tuổi mà em mới thấy câu “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” quả là đúng. Giờ học với cô thoải mái như một buổi họp mặt bạn bè thân thiết vậy. Từ khi bắt đầu học Tiếng Anh năm lớp 6, cho đến trước khi đi học ở trung tâm. Em luôn bị ám ảnh mỗi lần có giờ học Tiếng Anh. Nó làm em bị căng thẳng, khó chịu cũng như áp lực. Đơn giản, vì em không hiểu gi hết, sợ bị kiểm tra bài cũ, sợ bị gọi lên bảng, sợ mỗi lần có bài kiểm tra,vvv.. Nói chung, Tiếng Anh là nỗi sợ cuả em, dần dần làm em chán ghét và không bao giờ muốn học nó nữa. Em chưa bao giờ nghĩ học Tiếng Anh lại vui vẻ và không hề áp lực. Đã thế cô giáo Tiếng Anh còn rất xinh đẹp và dễ thương. Tuy đôi khi cô có nghiêm khắc vì bọn em không chịu học, nhưng mỗi lời nói, mỗi hành động của cô đều khiến em cảm nhận được sự quan tâm rất chân thành.
Cô thường đến lớp sớm để check âm cho các bạn. Sau mỗi buổi học, nếu có ai không hiểu bài, cô còn ở lại muộn để giảng cho đến khi bạn đó hiểu bài mới thôi. Riêng đối với em, cô còn sửa uôn giúp em âm “ L”, “ N” do em bị ngọng từ tiếng việt sang tiếng anh. Về nhà đọc bài thơ “ lúa nếp” mà cả nhà em cười lăn cười bò ra.hihihi. Em chỉ tiếc tại sao khóa học phát âm không cho dài thêm nữa (cái này em sẽ phải kiến nghị với trung tâm). Kết thúc khóa học rồi, nhớ Cô Bị với các bạn ghê gớm. Nhưng mọi cuộc vui đều phải đến hồi kết, chỉ có những kỉ niệm là còn đọng mãi không quên!
Trong cuộc sống, đôi khi ta gặp nhiều lo toan, mệt mỏi. Cô nói, khi đọc những bức thư yêu thương từ học sinh của mình thì mệt mỏi khó khăn không còn nữa, cô như được tiếp thêm sức mạnh để cô gắng nhiều hơn. Em mong những dòng tâm sự của mình cũng sẽ trở thành một niềm vui nho nhỏ cho cô. Mong cô vẫn sẽ luôn vui vẻ, luôn mỉm cười và là nguồn động lực đối với những học sinh của mình. Cảm ơn cô, Ms Ba Bị của em! Yêu thương cô quá nhìu luôn. Chụt chụt moa moaaaaaaaaaaa. :*
Hãy Like và Comment dưới bài viết này.
Điểm bình chọn được tính bằng số like kèm comment duy nhất trên link gốc bài dự thi trên website http://HoangTOEIC.com
Link event: http://hoangtoeic.com/viet-cho-thay-co-giao-toi-yeu