Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình

Bạn đang truy cập như là khách vãng lai. Click để đăng nhập

Tab chính

Bạn đang ở đây

FMBT11 - "Viết cho "Người thương"" - Đoàn Thanh Ngọc

Viết cho “người thương”
 
Thầy ơi chắc khi đọc tiêu đề xong thầy cũng không hiểu tại sao em lại gọi thầy là người thương thầy nhỉ.Cái từ thân mật mà người ta chỉ gọi cho những người cực kì thân thiết. Thầy cũng thắc mắc đúng ko,vậy thì để em kể cho thầy nghe nhé!
 
Thầy biết không,buổi học đầu tiên khi đến lớp em đã nhầm thầy với anh lễ tân ở trung tâm thầy ạ. Bước vào phòng học thấy một anh đang loay hoay làm gì đó, nghĩ chắc là lễ tân đang chuẩn bị mọi thứ để lát thầy giáo vào dạy. Thầy ăn mặc giản dị, lại còn mặc đồng phục của trung tâm nữa chứ, bảo sao em không nhầm được nhỉ. Lúc nghe thầy giới  thiệu xong em đơ mất mất giây “Ồ thì ra đây là thầy giáo mình “ :)) Mà thầy khác trong tưởng tượng của em lắm nhé, không phải người thầy “một vợ hai con“ như trong lời đứa bạn kể em nghe về thầy, mà chả hiểu sao khi giới thiệu với lớp nào thầy cũng nói thế :3 Em nhớ buổi đầu tiên em đã ấn tượng với thầy bởi những điều đơn giản như vậy. Và ấn tượng hơn là ngay buổi học thứ hai thầy đã có thể nhớ tên gần như cả lớp và tất nhiên e không ngoại lệ, thầy luôn gọi em bằng cái tên mà em rất thích đc nghe "THANH NGỌC"
 
Thời gian cứ dần qua đi,kể từ khi bắt đầu học ở trung tâm tính đến nay cũng đã gần 3 tháng rồi ạ. Thực ra thời gian đó không phải là quá nhiều,nhưng đối với em nó ý nghĩa lắm. Thầy luôn tận tâm với những bài giảng của mình ở trên lớp, thầy còn “cú đêm” để giải thích mọi thắc mắc của chúng em nữa. Lúc nào khó khăn khi học đều luôn có thầy hỗ trợ và được giải đáp nhanh chóng. Những bài giảng của thầy cũng hay và thú vị lắm nha,thầy luôn pha một chút gì đó hài hước vào để chúng em ko cảm thấy chán. Thầy luôn cố gắng vì chúng em và cũng mong chúng em cố gắng thật nhiều. Những lúc lớp không làm bài tập đầy đủ, em biết thầy buồn lắm nhưng có lẽ thầy không thể hiện ra thôi, cả những lúc mệt mỏi nữa thầy chưa bao giờ thể hiện nó lên nét mặt của mình, thầy luôn tận tâm vì chúng em. Ngồi trong lớp thầy cũng quan tâm xem bạn nào lạnh không, quạt như thế ,điều hòa như thế đã vừa chưa, đi mưa đến có bị ướt ko hay ốm có nặng không…Thầy thương chúng em như thế, quan tâm đến chúng em như thế thì có lý do gì mà chúng em ko yêu mến thầy.À, em còn để ý là thầy cũng hay bị ho, thầy quan tâm đến học sinh nhiều rồi, thầy phải lo cả cho sức khỏe của mình nữa thầy nhé  Những lúc thầy vừa giảng bài,vừa ho e thương thầy lắm thầy ạ.
 
Từ giờ đến lúc cuối khóa, có lẽ cũng ko còn nhiều thời gian nữa,sau này em cũng ko còn cơ hội được gặp lại thầy thường  xuyên nữa rồi, không còn cái cảm giác ngồi trong lớp giật mình khi nghe thầy gọi đến tên rồi, cũng ko còn cái cảm giác thót tim những lúc ktra bài cũ. Thầy không chỉ cho em những bài học mà  đối với em nó còn là những kỉ niệm, những nỗi nhớ về thầy, về những người bạn. Em sẽ không quên đâu thầy ạ-người mà em luôn yêu mến,luôn cảm thấy gắn bó, luôn cảm phục và ngưỡng mộ-vì thế mà em gọi thầy là “người thương”.
 
Kết thúc khóa học em sẽ cố gắng ôn tập để đạt được mục tiêu của bản thân thầy ạ. Điều đó sẽ là niềm vui của em và cả của thầy nữa. Em chúc thầy luôn mạnh khỏe,công tác thật tốt và có nhiều khóa học đáng yêu như lớp em thầy nhé 
 
Cảm ơn thầy vì những gì thầy đã dành cho chúng em !!