Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình
Thật ra em không định viết mà định nói trực tiếp và “tâm sự” với thầy nhưng chắc là khó lắm vì thầy sắp “về dinh” rồi ( cười). Có lẽ em biết tất cả thầy cô giáo của trung tâm nhưng người em bị cuồng và cảm thấy thân thiết nhất là Mr. Duy “handsome, kind and thôn sắc” ạ!
Em biết thầy trước khi vào lớp học và thật ra trước khi đi học đã có suy nghĩ: “toi, ông này trông non choẹt, mặt thì cứ te tởn k biết dạy có ra ngô ra khoai gì k nữa?”. Thật sự lúc đó rất hoang mang dù con bạn thân có PR sâu đến mức nào đi nữa.
Buổi đầu tiên đến muộn, em vẫn còn nhớ vào lớp mọi người đã ngồi ổn đinh hết chỗ và đang giới thiệu bản thân. Thầy nhìn e cười rất “nham hiểm” và dùng bút note thông tin của em vào. Thật ra buổi đầu e có bị vẻ nghiêm túc của thầy dọa sợ.
Vì đã xác định mục tiêu học nên em đã rất cố gắng, đó có thể nói là thời gian “trâu bò” nhất của em. Vì còn học thêm cả khóa IELTS của trung tâm nên hầu như thời gian của em đều “dính” đến sách. Em vẫn còn nhớ vừa làm xong reading ielts là em bay qua làm ghi âm bài thầy, sau đó lại quay về làm writing và listening của thầy Hoàng, xong lại giở sách âm ra học thuộc bài để hôm sau lên đọc. Thực sự rất mệt nhưng không hiểu sao lúc đấy em không hiểu sao vẫn xong.
Ở trong lớp em hay bị thầy nhắc là k cẩn thận và hay bị nhanh ẩu đoảng, chính vì vậy mà ngoài sửa âm, thầy cũng rèn cho em cái tính cẩn thận và “sống chậm” hơn. Có lẽ vì vậy mà tự dung thầy trò mình thân nhau cũng nên. Em cũng hay tranh luận với thầy, hay phản bác lại lời nói của thầy và gần như em không coi thầy là giáo viên của em mà giống 1 người bạn mà em có thể thoải mái nói suy nghĩ của mình. Nhưng không phải lúc nào cái “tính trẻ con” của em nó cũng tốt. Em nhớ buổi gần cuối em có “cãi” lại thầy trong trò chơi nhóm, thầy đã giận và dừng k cho lớp chơi nữa, thầy cũng cho cả lớp về sớm. Đấy là lần đầu tiên em thấy thầy Duy “suốt ngày te tởn, nhây” giận thật sự. Và đấy cũng là lần đầu tiên em sợ và hối hận đến phát khóc luôn dù chưa bao giờ em khóc trước mặt người lạ. Em biết hôm đó thầy cũng buồn và thất vọng vì em lắm.
Chính vì vậy buổi cuối cùng, em quyết tâm giành phần thưởng của thầy để cho thầy vui và thấy được em đã cố gắng thế nào. Thế nhưng em hụt rất nhiều phần thưởng của thầy vẫn vì tính ẩu nên bị hụt hết, nhưng cuối cùng em bất ngờ vì thầy lại trao giải Miss Ì phọt (effort) cho em. Lúc đấy em đã suýt khóc thật, lúc thầy gật đầu để em lấy can đảm lên nhận thưởng, em đã rất vui và tự hào ý. Lúc đấy cảm xúc không diễn tả được, nhưng em biết là thầy hiểu em đang nghĩ gì đúng không ạ người bạn “lớn” của e?
Thời gian học âm thầy có lẽ là thời gian em bận nhất và cũng là thời gian ngắn nhất vì tuần học 3 buổi nên kết thúc rất nhanh. Có lẽ vì thế nên cảm xúc hụt hẫng của em cũng cao hơn. Em vẫn thường hay than với thầy là em không muốn kết thúc 2 lớp cùng lúc đâu, em ghét cảm giác chia tay. Thế nhưng, kỉ niệm với lớp âm 0816P1 và ấn tượng về thầy Duy tròn tròn, hay cười, hay pha trò nhưng lại cực kỳ tâm lý và ga lăng thì sẽ mãi là kỉ niệm đẹp trong quãng thời gian đi học của em.
Em cảm ơn thầy và chúc thầy 20/11 mạnh khỏe, càng ngày càng đẹp zai, có nhiều thế hệ học sinh đáng yêu hơn nữa. Em mong thầy vẫn mãi là người bạn lớn em có thể thoải mái “chơi cùng” và sẽ cho em những lời khuyên hữu ích về học tập và tình yêu ạ. Chúc thầy và chị Xukato hạnh phúc nhá nhá… Được như vậy là “đội tình nguyện” của em vui r ạ!
From “the Volunteer team” with love!
P/s: bài viết theo dòng cảm xúc nên em viết có hơi lộn xộn, mong thầy thông cảm. Bài viết cũng có mục đích là đòi sổ cuối khóa thầy ạ ☺ ☺ ☺
“Hãy Like và Comment dưới bài viết này.