Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình

Bạn đang truy cập như là khách vãng lai. Click để đăng nhập

Tab chính

Bạn đang ở đây

BDT24 - Tuấn và cô giáo -Tuấn tập tạ ĐZ - HS cô Thu Ba - FMBT2016

  " Lòng ta chẳng biết từ bao giờ 

       Tháng 11 lại đem thương nhớ
       Tạm gấp trang sách còn dang dở
       Gửi về nơi ấy vài dòng thơ"
                            <Trích "Gửi mái trường xưa"-Tuấn tập tạ đz>
Người ta vẫn hay nói rằng:" tháng 11 là lời nói dối của em".Ừm,có lẽ đúng.Cái thời học sinh ấy,làm gì có ai mà lại không nói xấu giáo viên chứ,ai lại không có những lần cau mày khó chịu.Vậy mà viết báo tường thì nào là tình yêu bao la, công ơn trời biển... :))).Nhưng đến khi ra trường rồi, ra khỏi cái lớp học mà có lúc mình từng gọi là phòng giam,thoát ra khỏi sự kèm cặp của Tù trưởng (sorry thầy) để bước vào một cuộc sống mới rộng lớn hơn thì ta mới thấy được nơi ấy tuyệt vời thế nào,để rồi phải than thở :nếu, ước gì, giá như...
        " Giá như thời gian có trở lại
         Sẽ chẳng có lần không học bài
         Sẽ chẳng có lần phạt đứng góc
         Sẽ chẳng có lần nhận một,hai
         Và chẳng còn nữa những sớm mai
         Thầy phải vì em mà thở dài
         Thầy phải vì em mà lo nghĩ
         Để quên bụi phấn phủ hai vai " 
                             <Trích "Gửi mái trường xưa"-Tuấn tập tạ đz>
Em, một người ít giao tiếp,sống nội tâm,việc đăng kí vào một lớp phát âm cũng là do đám bạn rủ rê.Mục đích đi học cũng chỉ để biết thêm về cách mà người nước ngoài nói,chứ cũng chẳng nghĩ mình sẽ sử dụng đến nó.Em mong sẽ tìm được gì đó mới để phần nào thay đổi được cuộc sống khô khan của mình.
 
Ngày đầu đến lớp, nhìn từng người bước vào,em nghĩ có thể mình đã đăng kí sai lầm.Lớp gì mà toàn mấy ông bà đi làm đóng sơ mi lịch sự thế kia,lại thêm bà cô ngồi trên kia nữa, nhìn đã biết khó tính rồi,đã thế còn lấy tên là Ba Bị (sorry cô :* :*). Sau khi nghe xong phần giới thiệu , em quay sang bên bạn mình và cười:" sai lầm !!".Có lẽ sẽ vẫn là hương vị tẻ nhạt cho cuộc sống.Buổi học bắt đầu,sự nhiệt tình,chu đáo có lẽ làm em bất ngờ nhất.Cô check âm rất kĩ lưỡng cho từng người tùng người 1 nhưng điều đó cũng khiến em cảm thấy khó chịu. Thật khó có thể nói được khi có người cứ nhìn chằm chằm vào mồm mình,thật bối rối và đôi chút khó thở.Cách cô tạo khẩu hình miệng,không 1 chút ngại ngùng.Em tự hỏi :"có bao giờ bà ấy đứng trước gương nhìn khuôn mặt mình lúc đó,buồn cười ** ra ấy.Trông đáng yêu thế kia mà giới thiệu là Ba Bị ". Cô khiến em nhớ lại mối tình đơn phương thời học sinh của mình,1 cô gái tháng 11,nhỏ nhắn,luôn tự tin với nụ cười trên môi.Cô làm em lại rơi vào cái cảm xúc nhớ mong đến điên đầu ấy.Em lẩm bẩm lại vài câu thơ mà tưởng chừng đã cất vào xó xỉnh nào trong trí nhớ của mình :
              "Và rồi sẽ chẳng còn tiếng trống
              3 năm tưởng dài cũng săp xong
              Chẳng còn được nghe em cười nói
              Chẳng còn bên nhau dưới nắng hồng"
                                       <Trích "Đơn phương"-Tuấn tập tạ đz>
 Buổi đầu tiên kết thúc.Hóa ra nó cũng mang cho em chút gì đó phấn khởi,chút gì đó mong chờ cho buổi tiếp theo.Nói thẳng là mong lại gặp cô :))).Và những câu hát lại vang lên trong em,lần nữa :
        " You're beautiful. You're beautiful.

         You're beautiful, it's true.
         I saw your face in a crowded place,
         And I don't know what to do,
        'Cause I'll never be with you."

 
Và rồi em thấy hứng thú với phát âm từ bao giờ.Học, chơi, ăn, ngủ cùng mấy cái quy tắc ấy.Có lúc đau cả mồm để tạo âm,khô cả giọng vì ghi âm lại vài chục lần nhưng cái mồm vẫn không chịu yên.Niềm vui đôi khi chỉ là hát được đúng 1 câu hát mà mình đã thuộc từ lâu,khi mình nói Tiếng Việt nhưng lẫn vài cái speech rules của âm /th/,đôi khi là lúc chếm gió, thể hiện mấy bài phát âm chuẩn :
  - Êu, Tuấn tạ 's
  - What the ****?
  - Nghe nói mày mát-tờ phát âm
  - Đồ nhà quê, phải là mát-xì-tờ(rrrr)
Em phải cảm ơn cô vì đã chia nhóm kịch cho em cùng với sếp Tùng's,anh Rương cùng chị "My".Em đã không nghĩ là có thể hoàn thành được nhiệm vụ đó vì em rất ngại tiếp xúc với người lạ,đã thế còn mấy người đi làm rồi chứ. Nhưng từng buổi học qua đi, khi được tiếp xúc nhiều hơn,cái suy nghĩ rằng những con người khô khan ấy chẳng còn nữa.Họ đều là những người rất,rất hòa đồng, vui tính và quẩy rất nhiệt.Em đã dần gỡ bỏ được cái bề ngoài ít nói, giao tiếp nhiều hơn.
 16 buổi,thành công vượt mức mong đợi.Tuy không phải là lâu nhưng cũng đủ để em hòa nhập hơn,làm quen được với những con người mới và quan trọng nhất là thấy được phần tươi mới cho mình.Lớp học kết thúc,cái cảm giác hụt hẫng,tiếc nuối lại xuất hiện, bớt bận rộn hơn,không còn được gặp cô,bạn bè (chủ yếu là cô,cô 90%).Ước gì,nếu, giá như,... mình sớm hòa nhập hơn thì đã có thêm nhiều khoảnh khắc đáng nhớ hơn :     
                    "Ước gì đời cũng như mơ
                Bà tiên, ông bụt bất ngờ hiện ra
                     Ước gì lớp của cô Ba
                Dài thêm vài thấng để ta đi học."
Cảm ơn cô,người đã giúp em ra khỏi cái vỏ bọc nhút nhát của bản thân,người giúp em phát âm như "dân bản ngữ",người truyền cho em niềm đam mê với Tiêng Anh ( người làm em khốn khổ vì nhớ). Nhân ngày 20/11, chúc cô luôn vui vẻ, hạnh phúc, luôn giữ được ngọn lửa nhiệt huyết để truyền cảm hứng, đam mê cho học sinh trong mỗi tiết học. 
                                                   ******
Đối với nhiều người thì hôm nay chỉ là 1 ngày như 365 ngày khác(trừ năm nay ra, năm nay 366 ngày )nhưng đối với ai đó thì lại là ngày mà họ cảm thấy hạnh phúc nhất. Chúc mừng sinh nhật cô, chúc cô luôn xinh đẹp,mạnh khỏe, sớm lấy...à, mà thôi.Bắn tim <3<3.
Sorry Mr.Hoang,em mượn cái áo đẹp của thầy 1 chút :))
YÊU CÔ, 
Tuấn tập tạ ĐZ.

“Hãy Like và Comment dưới bài viết này.

Điểm bình chọn được tính bằng số like kèm comment duy nhất trên link gốc bài dự thi trên website http://HoangTOEIC.com