Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình

Bạn đang truy cập như là khách vãng lai. Click để đăng nhập

Tab chính

Bạn đang ở đây

FMBT30 - Một ngày làm thầy, một đời mang ơn - Học sinh giấu tên

Vậy đó Thầy giáo, lớp học của chúng ta đã kết thúc được vài tuần rồi vậy mà mấy bữa tới thứ 3, thứ 6 là em lại cuống cuồng đón con, sắp xếp việc nhà để chuẩn bị đi học, thế mà đến lúc chót mới nhớ ra khóa học 3 tháng đặc biệt đó đã trôi qua mất rồi, vừa thấy mình đãng trí lại vừa thấy có chút gì man mác xuyến xao trong lòng.

 

Ờ thì chỉ là 1 khóa học thêm thôi mà, đã thế lại còn là Tiếng Anh, một bộ môn vốn ám ảnh với em từ khi phát âm 2 từ hế lô. Thế mà điều gì lại khiến em đọng lại? Người em gọi là Thầy thậm chí còn ít tuổi hơn em, xinh xắn hơn em (nhưng ko thèm ganh tỵ nha), không giống bất kỳ hình ảnh người Thầy nào trong các bài hát về Thầy cô đầy xúc động. Thầy giáo của em không “vẫn chiếc áo xưa sờn đôi vai”, trái lại Thầy mặc quần bò rất xì tin, áo sơ mi đủ màu, sơ vin cực bảnh và SẠCH SẼ. Thầy giáo của em không  “khi Thầy viết bảng bụi phất rơi rơi”, Thầy toàn viết bút đen bảng fooc, giáo án bằng mindmap,  ra bài tập về nhà bằng up ảnh lên facebook, check đáp án bằng ghi âm  bởi Iphone 6 đầy VI DIỆU. Thầy của em cũng chẳng “lặng lẽ con đò xưa”, chỉ toàn thấy Thầy vút ga với cô bạn gái xinh như hoa thôi.

 

Vậy thì có gì mà phải lưu luyến nhỉ? Ai cũng sẽ có cho mình  một kỷ niệm để nhớ, một câu chuyện khó quên và một con người đáng để lưu tâm vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Có thể với một số bạn đây chỉ là một khóa học như bao khóa học ngắn hạn khác, nhưng với em nó là một cánh cửa hy vọng sau những chuỗi ngày rất dài mò mẫm trong bóng tối. Em lập gia đình và có con từ khi khá sớm, đã 3 năm rồi từ ngày em rời khỏi mái trường, và cũng từng bấy thời gian em đã nghĩ vĩnh viễn không còn duyên phận với môn TIẾNG ANH khó nhằn ấy nữa. Thế rồi một ngày mát trời, em đăng ký một khóa học bên Hoangology sau khi được giới thiệu bởi một người bạn, em học với tâm thế lấp đầy thời gian rảnh, tìm một hoạt động cho bớt ù lì, kiếm một cơ hội cho công cuộc tìm việc. Thế nhưng những gì em nghĩ lúc đầu đều không hề như mong đợi… ……mà đã vượt xa sự kỳ vọng.

 

Khi còn đang là một sinh viên hay đang theo học một khóa học nào đó chắc chắc em sẽ không hình dung ra được cảm giác của chính mình lúc này, 3 năm rồi em quên cách ngồi vào bàn học như thế nào, tương tác trong một lớp học ra sao, ngay cả cái cảm giác đi mua vở và bút mới nó cũng thật xốn xang kỳ lạ, háo hức hệt như một đứa trẻ ngày đầu đến trường. Và hỡi ôi, chính là em luôn là học sinh lẹt đẹt môn tiếng anh trong lớp dù các môn tự nhiên và xã hội cũng được vênh váo chút đỉnh, thì trong giờ ngoại ngữ lại chọn cho mình vị trí an toàn nhất để không lọt vào tầm ngắm của giảng viên mà …ngủ, cũng chính là em cứ mỗi lần quyết tâm học tiếng anh là y như rằng lại ngáp ngắn ngáp dài rơi rơi 2 dòng lệ …không duy trì được quá 10 phút. Nhưng tại sao lại là Hoangology, tại sao lại chính là Thầy Đức công túa đã khiến cho em không những dám đối mặt với nỗi sợ hãi của mình mà thậm chí còn nhen nhóm một niềm vui mỗi khi được học tiếng anh nữa?

 

Thầy chắc chẳng đoán ra đâu. Đó chính là khoảnh khắc Thầy cầm tập vở của em lên giơ cho cả lớp “các bạn xem đây, bạn G vừa phải chăm chồng con mà vẫn làm bài tập rất chỉn chu thế này cơ mà, các em phải học tập”. Có thể trong sự nghiệp “làm Thầy” của mình, Thầy đã động viên rất nhiều học trò, nhưng chắc Thầy không ngờ rằng chỉ bằng một câu nói dí dỏm hôm đó, chỉ bằng sự ghi nhận đúng lúc đó đã khiến học trò của mình “bừng tỉnh”. Chưa bao giờ Thầy ạ, chưa bao giờ em nghĩ mình có thể học tốt tiếng anh, càng chẳng dám mong sẽ có ngày được vinh danh như vậy. Thực ra là cũng được một lần giơ vở trước cả lớp, nhưng lại là “các bạn xem đây, bạn G chưa làm bài tập về nhà, không nghiêm túc trong học tập…bla…bla…”. Phải nói em rất vui và nhen nhóm một chút tự trọng với Tiếng Anh, em đã bắt đầu để tâm hơn vì thích được nhận lời khen từ Thầy, thích sự tán thưởng của các bạn, thích được khoe với chồng con hôm nay mình đã học tốt như thế nào đã nỗ lực ra sao, những cái thích nho nhỏ đó cứ lặp lại mỗi thứ 3, thứ 6, 17h30-19h30 hàng tuần vô hình đã khiến cho em thích cả Tiếng Anh lúc nào không hay. Với em lúc này tiếng anh đâu còn là áp lực nữa, nó là một niềm vui được trải nghiệm, được sai và sửa, được sống lại cảm giác của người học trò.

 

Mà Thầy cũng kỳ lạ, vốn là giáo viên dạy trung tâm tư nhân, nhiều người chỉ cần kiến thức chưa từng bước qua cánh cổng sư phạm, thậm chí khi bị chỉ trích còn tay đôi dọa CUNG HOÀNG ĐẠO ra nữa, vậy cớ gì Thầy lại phải thương chúng em thế? Chỉ gắn bó với nhau 3 tháng thôi mà cứ hết ngày sinh nhật rồi các ngày lễ là Thầy lại có bánh kẹo làm quà. Bạn nào nghỉ là Thầy nhắn tin hỏi thăm, nhắc nhở bài tập. Nhớ nhất là tuần học cuối em nổi hứng ăn chơi bát ngát đi Hà Giang, khi về tinh thần học tập vẫn còn trên đỉnh núi thì nửa đêm nhận được tin nhắn động viên trước buổi thi cuối của Thầy, em đã vùng chăn dậy và ngồi ngay bàn học dù đã 12h đêm. Dù rất sợ nhan sắc của mình vốn đã tàn lại càng thêm phai nhưng lúc đó cảm giác day dứt, có lỗi với sự kỳ vọng của Thầy lại là nỗi sợ lớn hơn cả.

 

Sau 3 tháng học ngắn ngủi trôi qua, mục tiêu chưa đạt vì giai đoạn cuối thiếu nỗ lực, tinh thần ham chơi bất khuất đột ngột trở lại. Buổi học cuối cũng diễn ra chóng vánh, cả lớp nhí nhố với nhau trong những tấm ảnh cuối rồi lại trả lại mỗi người về thế giới của mình. Các bạn sinh viên năm cuối bận bịu với luận án, xin việc, hẹn hò, còn em trở lại vai trò một người mẹ - người vợ chu toàn, Thầy lại cặm cụi sự nghiệp giảng dạy của mình với những khuôn mặt mới, những group FB với số thứ tự mới, cứ thế, mọi người lướt qua nhau và rồi quên nhau…..cho đến khi… em đọc được những lời nhắn nhủ trong cuốn tập cao thủ giành tặng cho mỗi học viên sau khóa học. Thầy viết riêng cho từng bạn, bằng nét chữ tuy nắn nót nhưng vẫn không được đẹp cho lắm, Thầy nhắc về câu chuyện “Trứng – Cà rốt  và Café”, một câu chuyện thật sự là em vô cùng tâm đắc, em đã đọc rất nhiều lần và lần nào cũng chỉ thấy mình là Trứng và Cà rốt cả, chưa bao giờ em nghĩ, hay nhen nhóm 1 ý nghĩ rằng mình là Café, vì em nghĩ nó phải đẹp lắm, phải cao cả lắm. Vậy mà chính Thầy là người đầu tiên gọi em là “Hạt Café”, Thầy bảo chính sự nỗ lực của em đã làm lan tỏa tới mọi người xung quanh, đó chính là ý nghĩa thực sự của Café. Em rất bất ngờ và xúc động, buổi tối đó em phóng thật nhanh về nhà dù trời khá lạnh, dù quang cảnh trước mặt cứ nhòa đi vì hình như em đang khóc, giọt nước mắt của sự biết ơn, của niềm hạnh phúc xen lẫn xấu hổ vì chưa xứng đáng với những gì Thầy đặt niềm tin nơi em. Khóa học đã kết thúc thật rồi, nhưng hạt giống yêu thương Tiếng Anh trong em lúc này mới thực sự nảy mầm.

 

     CẢM ƠN THẦY GIÁO, người đã ươm mầm niềm tin nơi em, người đã khơi gợi khả năng tiềm ẩn trong em về môn học đầy ám ảnh này. Có thể rồi những bài học của Thầy em sẽ quên gần hết thậm chí là quên sạch (lol) nhưng cách Thầy ghi nhận và đánh giá đúng về em, em sẽ nhớ mãi mãi, sẽ đưa chúng vào tiềm thức của mình, sẽ đưa chúng vào bài học dạy các con của mình sau này, sẽ áp dụng chúng trong cách cư xử giao tế với mọi người xung quanh. Một ngày làm Thầy – một đời mang ơn.

 

     EM BIẾT ƠN THẦY, Thầy Đức công túa với gương mặt phúc hậu và cao ráo … như em.
 

Hãy Like và Comment dưới bài viết này.

Điểm bình chọn được tính bằng số like kèm comment duy nhất trên link gốc bài dự thi trên website http://HoangTOEIC.com

Link event: http://hoangtoeic.com/viet-cho-thay-co-giao-toi-yeu