Với chúng tôi, mỗi lớp học là một Gia đình

Bạn đang truy cập như là khách vãng lai. Click để đăng nhập

Tab chính

Bạn đang ở đây

Vũ Phương Anh - Thầy Hoangology

VIẾT NHỮNG DÒNG CHO NGÀY CUỐI - CHÚT LẮNG ĐỌNG

Gửi đến người thầy của em - thầy nhận ra em thầy nhỉ!


Có lẽ là tình cờ khi em biết đến cuộc thi này của trung tâm, hơn là một bài dự thi, đôi ba dòng này em luôn mong muốn được nói ra như để chia sẻ chút cảm xúc cá nhân riêng của mình... về thầy - một người thầy thật sự mà em luôn tôn trọng!


Cũng giống mẫu sinh viên cơ bản của bao đời sinh viên...em - một con bé học sinh non nớt từ quê ra Hà Nội với bao điều lạ lẫm. Xác định rõ ràng cho mình mục đích học tập và tương lai sau này nên theo đúng trình tự, năm 2 - tìm trung tâm và học thêm tiếng anh. Theo lời giới thiệu của một người bạn học cùng, em tìm đến trung tâm và học grammar thay vì học tiếng anh giao tiếp trước như một bộ phận sinh viên khác đang làm, vì theo em, nói thì phải hiểu! Không vì tên tuổi hay danh tiếng mà vì lí do đơn giản vậy đấy nên em theo học trung tâm! Buổi đầu đến đóng tiền, số tiền không nhỏ khiến em luôn ý thức phải học hành chăm chỉ để không làm phí phạm công sức bố mẹ làm ra đồng tiền! Mọi lí do và động lực học ban đầu, quả thực là từ đồng tiền và định hướng! Cứng nhắc và rất râp khuân. Có lẽ em sẽ vẫn kiên quyết và tự tin mãi như thế cho tới khi em trực tiếp trải nghiệm khóa học. Song song với việc học tập trên lớp - nhiệm vụ chính, tham gia Đội TN - cải thiện kĩ năng, rèn luyện bản thân và tìm kiếm môi trường và các mối quan hệ, năm hai của em có thêm lớp tiếng anh - nỗi sợ hãi hằng tuần! Trái lại với sự hào hứng ban đầu, càng học, càng qua nhiều kiến thức, với số lượng càng nhiều công việc cùng đổ lên đầu, tự lúc nào, việc học tiếng anh đã trở thành áp lực mỗi sáng thứ hai và thứ năm hằng tuần đối với em - đứa trò nhỏ luôn bảo thủ và mượn cho mình cái cớ quá bận rộn nên tự khiến bản thân trở nên chán nản trước môn tiếng anh. Và chắc hẳn rằng, nếu không có thầy, thì cái khóa học là mồ hôi là định hướng oanh liệt của đứa trò nhỏ "tinh vi và bảo thủ" ấy sẽ kết thúc trong sự nhạt nhẽo vô vị và vô ích! Em còn nhớ quãng thời gian đó, khi mà áp lực học tập, công việc của một chủ chốt Đội TN khiến em trở nên chán nản và bất lực trước mọi thứ! Thì dòng tin nhắn giao bài tập về nhà khiến em như khựng lại, như có một cơn gió lạnh tạt qua gáy khiến em phải ngoái đầu nhìn lại: Việc học tiếng anh cũng như làm một con đường! Làm đúng cách thì chỉ cần làm một lần, còn làm sai thì sẽ như những con đường trên đất nước này vậy... Đúng vậy, đã có lúc em nghĩ không sao cả, cứ học đi, rồi lại học lại, có là vấn đề gì đâu, giờ chưa biết nhưng sau sẽ biết! Giờ bận, rồi sẽ có lúc hết bận, sẽ học bù nhưng không, em nghĩ mình lại sai một lần nữa khi từng buổi học trên lớp, người thầy thật đáng ghét đó luôn phê bình em, tại sao không bao giờ hiểu cho em, rằng em lúc ấy chỉ luôn nghĩ: Mình còn trăm công nghìn việc, đủ loại đủ kiểu, kín mít cả tuần trong khi thầy giáo hằng ngày chỉ lên lớp, khi mà con người ta chỉ dồn tâm huyết một việc, bao giờ chả tốt hơn khi phải hoàn thành nhiều loại việc mà bản thân em không còn sự lựa chọn nào khác cho mình, nếu chỉ học tiếng anh thôi, biết đâu, em còn tốt hơn thầy! Sự bảo thủ và cái tôi quá lớn của bản thân khiến em suy nghĩ trái chiều đi mong muốn của thầy mà sau khi ngẫm ra thì em đã hiểu - Thời gian không bao giờ chờ đợi ai cả, nếu cứ để nó trôi đi thì cứ con người ta sẽ chỉ mãi mãi chạy theo nó cho đến khi kiệt sức mà vẫn không nắm bắt được. Đúng là vậy thầy à: CON NGƯƠÌ CHỈ HẾT BẬN KHI NGƯỜI TA CHẾT ĐI! Còn sống thì hãy mong còn bận! Không chỉ là trong việc học tiếng anh,mà còn là trong cuộc sống! Áp lực từ chỗ này được giải tỏa thì ắt chỗ khác sẽ được giãn ra theo! Một cái dây dù có buộc chằng chịt đến đâu, nếu tìm được nút thắt, thì không có j là không thể tháo gỡ!


Giờ đây, khi chỉ còn đôi ba buổi học nữa là kết thúc khóa học, trải qua rồi mới biết mình trưởng thành nên nhiều như thế nào, háo hức có, nhạt nhẽo có, chán nản có, thậm chí cả tức giận có và giờ là chút hạnh phúc khẽ nhỏ giọt trong tâm trí có để rồi vẫn nở nụ cười trên môi! Em tin em vẫn còn cơ hội, nếu em không từ bỏ nó thầy ạ! Sớm thôi, em sẽ trở lại và lợi hại hơn xưa, hơn một đứa trò suốt ngày đến lớp với bài tập thiếu, với khuôn mặt ủ rầu và sự chống đối ngụy biện! Em sẽ học lớp âm, sẽ cố gắng! Em sẽ là cao thủ trong lòng mình trước, sẽ không để bản thân mình hối hận và sẽ tận hưởng thành quả của mình vào một ngày không xa! Thầy sẽ luôn giúp đỡ em tận tình phải không thầy! Nếu em quá ỉ lại, thầy cứ mắng cho em tỉnh lại thầy nhé! Biết đâu sẽ có lúc em giỏi rồi kiêu mà không hỏi thầy gì nữa í chứ! Lúc í thầy đừng giận em nhé :) Cảm giác của em giờ đây, thầy không chỉ dạy em ở bài học nữa! Em có tham vọng và cả hi vọng! Sẽ có ngày em lấy hết được bí kíp tu luyện cả trong học hành và suy nghĩ từ thầy và tự mình đào xới mảnh đất của riêng mình thầy nhé! Sẽ mỉm cười rằng trước mặt mình là bông hoa kiều diễm dù chỉ là nụ hoa nhỏ, vườn cây xanh tươi dù trước mặt mình chỉ là một hạt giống và sẽ là một cây sồi to dù trong tay mình chỉ có một hạt sồi!

Một lời cảm ơn vào giờ phút này, em nghĩ sẽ không đủ để thể hiện điều gì cả! Thầy phải nhớ em đấy, em nhất định sẽ để thầy thấy lời cảm ơn của em :)

P/S: Trước khi em trở thành cao thủ em phải có vẻ "nguy hiểm" giống cao thủ đã thầy ạ ^o^